Chương 19: Lời Âu Yếm (2)

Công ty này một tay Tần Duyên Đông sáng lập ra, rất nhiều chuyện cần hắn phải xử lí, hắn vừa ngồi vào bàn làm việc liền khôi phục bộ dáng nghiêm chỉnh, rất khác với cái người vừa nói với Bạch Thanh câu “Thanh Thanh thành cái gì tôi cũng thích”.

Hiện tại Tần Duyên Đông như này không khác biệt lắm với hình tượng trong nguyên tác lập ra, Bạch Thanh nghĩ đến vừa Tần Duyên Đông cư xử rất kỳ lạ không biết rằng hắn nhận ra điều gì bất thường, hay là ghen?

Ăn dấm của Tần Dịch Dương?

Bạch Thanh trộm nhìn Tần Duyên Đông một cái, như thế nào cũng tưởng tượng không ra bộ dạng của hắn khi ghen.

Vào lúc này Tần Duyên Đông ngẩng đầu lên vô tình chạm vào ánh mắt của Bạch Thanh, cây bút đang hoạt động trong tay dừng lại, nói, “Thanh Thanh đang nhìn gì vậy?”

Bạch Thanh theo bản năng trả lời, “Nhìn anh.”

Tần Duyên Đông nghe vậy đặt cây bút trong tay xuống, hắn nhìn Bạch Thanh, thanh âm có chút trầm thấp, “Hình như hôm nay Thanh Thanh hơi nhiệt tình thì phải?”

Hắn nói xong nhìn quét văn phòng một vòng, hỏi, “Như thế nào, thấy gì kỳ lạ sao?”

Hôm nay Tần Duyên Đông hôm kêu hai chữ “Thanh Thanh” đến nghiện rồi, hơn nữa vừa rồi hắn nhìn quét một vòng văn phòng là có ý tứ gì, cái gì kỳ lạ.

Bạch Thanh cảm thấy Tần Duyên Đông là cố ý, cậu đỏ mặt trừng mắt nhìn Tần Duyên Đông.

Tần Duyên Đông giả vờ mọi chuyện hắn đều không biết, rồi nói, “Vì sao còn nhìn tôi vậy, trên mặt tôi cũng không có nội dung công việc của em đâu.”

Bạch Thanh, “……”

Bỏ đi.

Cậu cúi đầu bắt đầu xem văn kiện mà Yến Bình đã chuẩn bị cho mình,

Lúc bọn họ trở về, trên bàn làm việc của Bạch Thanh đã xuất hiện tập văn kiện này, đây là danh sách những công việc hằng ngày cậu cần phải làm, còn có một số quy định và chế độ của công ty.

Bạch Thanh biết Yến Bình chuẩn bị cho cậu, cũng không biết nếu như vậy, vào đúng 10 giờ cậu có cần qua chỗ Yến Bình nữa không.

Cậu xem lén điện thoại di động.

Bởi vì giữa đường nhảy ra Đường Thành, nên khi bọn họ trở về văn phòng đã gần 10 giờ rồi.

Bạch Thanh ngẩng đầu, nhấp nhấp miệng, có chút do dự hỏi Tần Duyên Đông, “Tần tổng, có phải em nên đi tìm thư ký Yến không?”

Tần Duyên Đông bởi vì cái xưng hô “Tần tổng” này mà híp híp mắt, hắn thấp giọng lặp lại một lần, “Tần tổng?”

Bạch Thanh không nghe được Tần Duyên Đông nói thầm, chỉ là dùng hỏi ánh mắt dò hỏi nhìn Tần Duyên Đông.

Bởi vì Tần Duyên Đông cũng không định để Bạch Thanh đến công ty làm bình hoa nên cũng đồng ý, “Đi đi.”

Yến Bình cũng không biết được là Bạch Thanh có đến hay không, cho nên anh ta cũng không dành ra thời gian để chờ đợi Bạch Thanh, lúc Bạch Thanh đến thì anh ta đang giải quyết một đống công việc trong tay, thấy Bạch Thanh đến, thì cười một chút nói, “Phu nhân đến rồi, ngài chờ một lát.”

Vừa rồi đã sửa xưng hô này với Yến Bình, kết quả anh ta vẫn là kêu phu nhân, Bạch Thanh có điểm ngượng ngùng, nhưng cũng không có tiếp tục nói chuyện này, chỉ gật gật đầu đứng ở một bên chờ Yến Bình sắp xếp xong công việc.

Yến Bình cũng không để Bạch Thanh chờ quá lâu, hai ba phút sau anh ta đã hoàn thành công việc trong tay, và bắt đầu cùng Bạch Thanh nói những công việc cần làm hằng ngày.

“Tần tổng trước kia chưa từng có trợ lý, cho nên rất nhiều chuyện anh ấy cũng tự giải quyết, phu nhân cũng mới nhận chức nên công việc cần làm cũng không quá nhiều, chủ yếu trước tiên làm quen một số công tác thường ngày của Tần tổng cùng như thói quen.”

Yến Bình vừa nói vừa lấy ra một phần văn kiện đưa cho Bạch Thanh, “Đây là lịch trình làm việc trong một tuần Tần tổng, phu nhân xem trước một chút.”

Có đôi khi người có tiền phải trả giá và nổ lực rất nhiều so với người bình thường, Bạch Thanh nhìn lịch trình dày đặt của Tần Duyên Đông, quả thực khó có thể tưởng tượng được, hai ngày trước hắn làm sao có thể tìm được một khoản thời gian rãnh chạy đến Tần thị dẫn cậu đi ăn trưa, cứ như vậy, gần bởi vì một cuộc điện thoại của cậu, hắn liền bỏ hết công việc trong tay mà chạy đến Tần thị tìm cậu, đủ để thấy hắn coi trọng mối quan hệ này.

Bạch Thanh hiểu rằng hành động của Tần Duyên Đông đối với cậu, phần lớn là ý thức trách nhiệm của một người chồng, giống như việc hắn đón đưa cậu tan tầm vậy, “Bởi vì hắn chính là chồng của cậu.”

Nhưng chỉ mới có tinh thần trách nhiệm như vậy mà đã đối xử với cậu rất tốt rồi, nếu hắn yêu một ai đó hết lòng thì không thể nghĩ đến hắn sẽ tốt đến thế nào nữa.

Bất quá, Bạch Thanh cảm thấy mục tiêu này của cậu không quá xa, dù sao điểm xuất phát của cậu cũng rất cao, hơn nữa nghĩ đến câu nói “Cho dù em thế nào anh cũng thích” kia của Tần Duyên Đông, Bạch Thanh không khỏi nở nụ cười lộ ra má lún đồng tiền.

Có lẽ mục tiêu cũng không còn xa nữa