Chương 9: Đại phản diện đến rồi

Trời đất mênh mông, sông núi nối dài.

Càng đi về phía tây, cảnh vật càng thêm hoang vắng.

Chúc Thanh Thần đã lặn lội năm ngày, cuối cùng cũng đến gần núi Kỳ Sơn.

Y bán rẻ con ngựa mệt mỏi bất kham ở một quán trà nghỉ chân, rồi tìm được một ông lão sắp đi Kỳ Sơn, ngồi lên xe lừa của ông ta.

Chúc Thanh Thần ngồi trên xe lừa, tựa lưng vào đống rơm cao, ôm một bình lớn mật quả, miếng nào cũng gặm gặm chèm chẹp.

Ông lão đánh xe nhiệt tình hỏi: “Ta thấy đại nhân giống như là quan viên, có phải đi gặp Kỳ Vương điện hạ đúng không?”

“Không phải, ta không phải quan viên, chỉ là một kẻ nhàn rỗi vùng sơn dã, trước đây có gặp Kỳ Vương một lần, nghe tin hắn gặp chuyện, nên đặc biệt đến xem sao.” Chúc Thanh Thần đưa cho ông lão một miếng đào khô.

Ông lão vội xua tay: “Ta không ăn đâu, miếng vừa rồi còn đang ngậm trong miệng chưa ăn xong.”

“À.” Chúc Thanh Thần đành phải tự ăn, “Lão có quen Kỳ Vương không?”

“Quen chứ sao không. Kỳ Vương điện hạ lúc mười mấy tuổi đã đến nơi này của chúng ta, người cũng rất tốt, chưa từng thu thêm thuế, chỉ tiếc…”

Ông lão thở dài: “Chỉ tiếc, Kỳ Vương gần đây bị ngã ngựa, bị thương nặng ở đầu, giờ còn ngơ ngác như người điên. May mà Bệ hạ nhân từ, cho ngài ấy ở lại biệt viện để dưỡng bệnh, thỉnh thoảng lại cử thái y đến thăm.”

Chúc Thanh Thần phụ họa: “Thế à?”

Diễn trò bên ngoài của Tiêu Trường Húc cũng khá thành công đấy chứ.

Rõ ràng là hắn đã sai người làm Kỳ Vương ngã ngựa, nhưng giờ lại biến thành hắn nhân từ.

Có vẻ hắn cũng hiểu, việc gϊếŧ hại thủ túc mà bị truyền ra ngoài thì không hay.

Ông lão lại hỏi: “Đại nhân cũng là người trong cung cử đến chữa bệnh cho Kỳ Vương sao?”

Lão nhân có vẻ lẫn lộn, vừa hỏi xong lại hỏi lại.

Chúc Thanh Thần không để ý, trả lời lại: “Ta đâu có y thuật cao siêu như vậy? Ta chỉ là từng gặp qua Kỳ Vương, đến xem một chút thôi. Kỳ Vương giờ đã khá hơn chưa?”

“Lúc đầu thì dữ lắm, phát bệnh lên giống như trâu điên, chạy loạn khắp nơi, còn đυ.ng người, mười mấy quan binh cũng không giữ nổi, khó khăn lắm mới giữ được, còn phải xích tay chân, chỉ thiếu nhốt vào l*иg sắt thôi.”

“Giờ thì khá hơn nhiều, ít nhất không còn đυ.ng người nữa.”

“Thế à.” Chúc Thanh Thần suy tư.

Giờ thì khá hơn, vậy...

Hắn chắc là giả điên nhỉ?

Chúc Thanh Thần dựa vào đống rơm, lại bỏ một miếng mật quả vào miệng, nhai nhai.

Mà quả cầu ánh sáng xanh nhỏ đậu trên vai y, dựa sát vào y.

Giữa trưa, mặt trời chói chang, nắng gắt dễ làm người ta uể oải, xung quanh yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu, kêu rít khó nghe.

Chúc Thanh Thần không thể ngủ, càng gần Kỳ Sơn, tim y càng đập nhanh hơn.

Nếu Kỳ Vương giả điên, mọi chuyện còn dễ nói.

Nếu Kỳ Vương thật sự điên, thì khó khăn rồi.

Y bất chấp tất cả để đến Kỳ Sơn, dùng toàn bộ tài sản để đặt cược, chỉ vì một khả năng này.

Chúc Thanh Thần nắm chặt tay, mở túi nước ra, uống một ngụm nước lạnh để làm dịu đầu óc của mình.

Ước gì có Lý Việt ở đây—

Lại một lần nữa ý nghĩ này lóe lên trong đầu y.

Chúc Thanh Thần nói với hệ thống: “Ước gì có Lý Việt ở đây.”

Hệ thống hiểu ngay: “Ngươi lại bắt đầu nhớ đến hắn rồi à?”

“Ừm.” Gương mặt Chúc Thanh Thần tràn ngập ưu sầu, gật đầu, “Nếu Lý Việt ở đây, thì chúng ta có thể cùng nhau chuẩn bị tạo phản, ta cũng không cần phải đặt cược tất cả vào Kỳ Vương.”

“Các ngươi đã có kinh nghiệm tạo phản rồi, phải không?”

“Đúng vậy.”

Chúc Thanh Thần ngước nhìn trời, xa vời không mây, ánh sáng mặt trời chói mắt, làm đầu óc y có phần choáng váng.

Hệ thống lặng lẽ lấy ra màn hình nhỏ của mình, vẽ một đường lên đó.

“Thần Thần, ngươi mới chỉ ở thế giới này được tám ngày, ngươi đoán xem mình đã nghĩ đến Lý Việt bao nhiêu lần?”

Chúc Thanh Thần nhăn mặt, không muốn trả lời.

“Là một trăm lần đó!” Hệ thống nói với giọng điệu khoa trương, “Một trăm lần! Đây còn là số lần ngươi nhắc đến hắn với ta, chắc chắn trong lòng ngươi nghĩ đến còn nhiều hơn một trăm lần.”

Chúc Thanh Thần cương quyết đáp: “Tám ngày một trăm lần thì có gì nhiều? Ta nhớ đến phu quân của mình, không được sao?”

“Được thì được, chỉ là…”

Đúng lúc này, ông lão dừng xe lừa lại: “Công tử, đến nơi rồi, căn biệt viện phía trước đó, ta không vào nữa, sợ bị đυ.ng lắm.”

“Là gì? Ông nói đi!”

“Công tử? Đến rồi!”

“À, à, đa tạ.” Chúc Thanh Thần vỗ nhẹ vào má mình, vật lộn bò ra khỏi đống rơm.

Y đặt nửa bình mật quả lên xe, rồi buộc thêm một túi đựng bạc lên bình, làm quà cảm ơn ông lão.

Xong xuôi mọi việc, Chúc Thanh Thần mới nói cảm ơn ông lão rồi rời đi.

Chúc Thanh Thần đeo hành lý lên lưng, nhìn về phía ngôi viện nhỏ dưới chân núi không xa, vỗ vỗ vào má mình, tự cổ động bảng thân.

Cố gắng lên! Chuẩn bị tạo phản! Cố gắng trở thành người đứng đầu!

Chúc Thanh Thần ngẩng cao đầu ưỡn ngực, tiến về phía biệt viện.

Dù là vương gia, nhưng nơi cư trú không lớn, song lại rất yên tĩnh, thích hợp để dưỡng bệnh.

Trước cổng có hai tên thị vệ đứng canh, vừa thấy Chúc Thanh Thần đến, lập tức rút đao ngăn lại: “Dừng lại, đến đây làm gì?”

Chúc Thanh Thần lùi lại nửa bước, nâng tay chào: “Xin hỏi nơi đây có phải là biệt viện của Kỳ Vương? Kỳ Vương điện hạ có ở đây không?”

“Ngươi tìm Vương gia để làm gì?”

“Ta là bạn cũ của Kỳ Vương, nghe nói Vương gia không may ngã ngựa, đặc biệt đến thăm viếng.”

“Ngươi…”

Hai tên lính canh nhíu mày, nhìn y từ trên xuống dưới.

Chúc Thanh Thần đương nhiên không mặc quan phục, chỉ là bộ quần áo cũ màu xanh nhạt, tay áo và cổ đã bạc màu, tóc buộc bằng trâm tre, trông giống như một văn nhân du ngoạn.

Nói mình là “bạn cũ của Kỳ Vương”, cũng có vẻ hợp lý.

Vẻ mặt Chúc Thanh Thần kiên định, lại chào thêm một lần: “Làm phiền hai vị thông báo giúp.”

Gặp được Kỳ Vương rồi hẵng tính, hắn nói được là được!

Từ xa vọng lại tiếng chim hót, hai lính canh nhìn nhau, chỉ về phía sườn núi: “Vương gia không ở trong viện, mà ở trên núi kia, nếu muốn gặp thì cứ lên đó mà gặp.”

“Trên núi?”

Chúc Thanh Thần nhất thời không phản ứng kịp, nhìn theo hướng bọn họ chỉ.

Mùa xuân tươi đẹp, sườn núi đầy cỏ dại.

Chúc Thanh Thần hơi do dự, chỉ tay vào sườn núi, quay đầu hỏi lại: “Vương gia ở trên núi sao?”

“Đúng vậy.” Hai lính canh cũng kiên định, “Chính là trên núi, muốn gặp thì cứ lên đó mà gặp.”

“Được, đa tạ hai vị…”

Chúc Thanh Thần thử đi một bước về phía trước, gió từ xa thổi đến, cỏ dại cao ngang người như sóng biển, tràn về phía y.

Y dọn cỏ, chạy một đường lên phía trước, nhưng vẫn không thấy ai.

Chẳng những không thấy người, ngay cả bóng người cũng không có.

Thật kỳ lạ.

Chúc Thanh Thần nhìn quanh bốn phía, nhỏ giọng gọi hai tiếng: “Kỳ Vương điện hạ? Điện hạ?”

Đột nhiên, như có thứ gì đó kéo nhẹ góc áo của y.

Chúc Thanh Thần nghi hoặc quay lại, ngay lập tức, một bóng đen từ trong cỏ nhảy ra, bổ nhào về phía y!

“Á!”

Chúc Thanh Thần quay đầu định chạy, nhưng vừa mới xoay người, đã bị một nam nhân cao lớn ôm chặt lấy hông, trực tiếp bế lên.

“Cứu mạng!” Hai chân Chúc Thanh Thần không chạm đất, cố gắng đá chân, “Lý Việt, cứu ta! Thống Thống, cứu ta!”

Hệ thống lao về phía trước, hung hăng đâm vào cánh tay nam nhân kia: “Thần Thần, ta đến đây!”

Nam nhân giữ chặt Chúc Thanh Thần, đứng yên tại chỗ, bất động như núi, mặc cho Chúc Thanh Thần giãy giụa.

Hắn chỉ dùng một tay ôm chặt hông Chúc Thanh Thần, tay kia kẹp chặt vào má y, thì thầm đe dọa bên tai: “Khách quý từ Kinh thành đến, giả mạo bằng hữu của ta. Ngươi không nhận ra ta, nhưng ta nhận ra ngươi—”

Chúc Thanh Thần ngẩn ra, chẳng lẽ y đã bị lộ từ sớm rồi sao?

Không thể nào, y chỉ là một quan viên nhỏ, không phải nhân vật quan trọng, làm sao có thể?

Bây giờ cũng không còn cách nào, dù sao đã bị lộ rồi.

Chúc Thanh Thần nhanh trí, nói nhanh như gió: “Kỳ Vương điện hạ, ta là Chúc Thanh Thần, đúng, ta từ Kinh thành đến, nhưng ta không phải đến để do thám, mà là để cậy nhờ Điện hạ!”

“Điện hạ tâm cơ thâm trầm, trí tuệ hơn người, ta đã nghe danh từ lâu! Ta muốn giúp Điện hạ thực hiện đại nghiệp, hôm nay giả mạo bạn cũ, quả thật là bất đắc dĩ, xin Điện hạ đừng trách, xin hãy nghe ta nói một lời!”

Chúc Thanh Thần nói liền một mạch, đến mức gần như hết hơi.

Y thở hổn hển, chờ câu trả lời của nam nhân kia.

Nhưng ngay sau đó, chỉ nghe nam nhân đè nén tức giận nói: “Chúc Thanh Thần, chúng ta đã thành thân ba năm rồi! Ngươi còn nói ta là bằng hữu của ngươi!”

“Thành thân ba năm?” Chúc Thanh Thần ngạc nhiên, nhỏ giọng nói, “Nhưng ta đã có phu quân rồi, phu quân của ta rất lợi hại.”

“Vậy ngươi xem ta là ai?” Nam nhân không nhịn nổi nữa, “Ngươi còn có phu quân lợi hại nào nữa?”

Chúc Thanh Thần quay đầu lại, ngẩn người nhìn nam nhân: “Lý… Lý Việt?”

Đôi môi mỏng của nam nhân khẽ mở, giọng nói hơi lạnh lùng: “Kiếp trước gϊếŧ heo.”

Ánh mắt của Chúc Thanh Thần sáng lên, vui mừng hô to, nhảy vào lòng Lý Việt: “A! Lý Việt! Ngươi quả thật ở đây! Ta thật không đoán sai!”

Lý Việt vững vàng đón lấy y, nhìn chằm chằm vào y, lại nói một lần nữa: “Chúc Thanh Thần, kiếp trước gϊếŧ heo.”

Chúc Thanh Thần không muốn để ý, cố tình quay đầu đi, ánh mắt lơ đãng, giả vờ nhìn trời, nhìn mây, nhìn cỏ, chỉ không nhìn hắn.

Lý Việt nâng chân y lên, nhấc lên vài cái, giọng nói lớn hơn: “Chúc Thanh Thần, ngươi không đối đáp ám hiệu, nhanh lên, kiếp trước gϊếŧ heo—”

Chúc Thanh Thần nhếch miệng, cố gắng chịu đựng sự xấu hổ, nói nốt phần còn lại: “Kiếp này dạy học.”

Xác nhận ám hiệu xong, người này chính là phu quân mà Chúc Thanh Thần thường nhắc đến, đại danh đỉnh đỉnh Bắc Chu Võ Đế Lý Việt.

Họ đã cùng thực hiện mười mấy nhiệm vụ ở các thế giới máu chó, Chúc Thanh Thần làm lão sư, Lý Việt làm phản diện, hai người phối hợp ăn ý, không gì cản nổi.

Ám hiệu “gϊếŧ heo” này, chính là một trong những quy ước trước đây của bọn họ.

“Đại phản diện, hóa ra là ngươi.” Hệ thống biết điều nhanh chóng bay đi, “Thần Thần, ta đi trước đây.”

“Ê!” Chúc Thanh Thần còn muốn gọi lại, nhưng đã quá muộn.

Chúc Thanh Thần cảm thấy có chút ngượng ngùng, quay đầu lại, mặt đỏ bừng: “Lý Việt, chúng ta có thể đổi ám hiệu khác được không?”

“Không thể.” Lý Việt nghiêm túc đáp lại, “Chúc khanh khanh(1), ta thích ám hiệu ‘gϊếŧ heo’, mỗi lần nói ám hiệu khiến ngươi đỏ mặt, thật đáng yêu, ta thích.”

(1) Khanh khanh là kiểu xưng hô vợ chồng thời xưa, khanh khanh-ta ta)

“Có khả năng là ta ngượng đến đỏ mặt không?”

“Cũng đáng yêu, càng thích hơn.”

Lý Việt đặt Chúc Thanh Thần xuống đất, nắm lấy mặt y, vẻ mặt tủi thân hỏi: “Chúc khanh khanh, ngươi nói ta là ai? Rốt cuộc ta là bằng hữu của ngươi, hay là phu quân ngươi? Ngươi từ đâu lại có phu quân mới? Sao không nhận ra ta?”

Chưa đợi Chúc Thanh Thần trả lời, hắn tự hỏi tự đáp: “Ta hiểu rồi, ta hiểu hết, Chúc khanh khanh đổi thế giới mới, phu quân cũng phải đổi theo. Ta là phu quân của kiếp trước, là phu quân thời còn khốn khó, là người bị bỏ rơi…”

Chúc Thanh Thần nhìn hắn một cách nghiêm túc, đưa tay sờ trán hắn: “Ngươi thật sự bị ngã hỏng đầu rồi đúng không?”

“Không.” Lý Việt trề môi, cúi đầu để y sờ.

“Vậy sao ngươi lại ngồi xổm trong bụi cỏ làm gì? Có phải cố ý phục kích ta không?”

“Bắt châu chấu.” Lý Việt tháo cái l*иg tre treo bên hông xuống, cho y xem châu chấu đang nhảy nhót bên trong.

Vừa mở nắp, châu chấu lập tức nhảy đi mất.

Chúc Thanh Thần càng thêm không hiểu: “Ngươi bắt châu chấu để làm gì?”

“Để làm tê liệt kẻ địch.” Mặt mày Lý Việt đầy nghiêm túc, “Tên Tiêu Trường Húc suốt ngày cử người theo dõi ta, ta đang học theo Tư Mã Ý.”

“Tư Mã Ý giả bệnh, không phải giả điên. Tôn Tẫn mới là người giả điên, ngươi không chịu đọc sách cho nghiêm túc gì cả.”

“Cũng gần như vậy.” Lý Việt nói, “Chúc Thanh Thần, ngươi chưa nói rõ ràng ta là bằng hữu của ngươi hay là phu quân của ngươi, mau nói đi!”

Cuối cùng, vấn đề lại vòng trở về.

Chúc Thanh Thần cương quyết nói: “Lúc nãy ta không biết ngươi chính là Kỳ Vương.”

“Giờ thì ngươi đã biết rồi.”

“Là phu quân, được chưa? Phu quân, phu quân của ta, ta chỉ có duy nhất một phu quân.”

Như vậy thì ổn rồi, Lý Việt hài lòng, mở rộng vòng tay, ôm chặt lấy y.

Chúc Thanh Thần cũng ngoan ngoãn tựa vào lòng hắn…

“Đợi đã!” Chúc Thanh Thần bỗng nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn hắn, mắt mở tròn, “Tôn Tẫn giả điên ở trong chuồng heo lăn lộn, không phải ngươi cũng đi vào đó chứ?”

Lý Việt nhíu mày, hỏi ngược lại: “Nếu ta ở trong chuồng heo lăn lộn, ngươi có còn muốn ta không?”

Chúc Thanh Thần vùng vẫy, cố gắng thoát ra khỏi vòng tay hắn: “Rửa sạch sẽ rồi mới được, giờ thì không…”

Chúc Thanh Thần chưa nói xong, Lý Việt đã giữ chặt đầu y, kiên quyết hôn vào mặt y.

“Không muốn thì giờ cũng phải muốn.”