Chương 7: Tương kế tựu kế

Tại thiên điện của Quan Sư điện.

Lâm Tinh nằm trên giường, mặt mày tái nhợt, môi nứt nẻ, dường như vẫn đang gặp ác mộng, lắc lư đầu, lẩm bẩm nói mớ.

Hai vị thái y quỳ bên giường, thay phiên bắt mạch.

Tạ Minh Nguyệt ngồi trên một cái giường nhỏ bên cạnh, chờ kết quả.

Không lâu sau, hai thái y kết thúc việc bắt mạch, nhìn nhau rồi đến trước mặt Tạ Minh Nguyệt bẩm báo.

“Hồi Quân hậu, Lâm công tử bị hoảng sợ quá mức, dẫn đến khí huyết dâng trào, gây ra co giật, sốt cao, và ác mộng.”

“Đúng vậy, hôm nay y đã bị dọa.” Tạ Minh Nguyệt thở dài, rồi ngẩng đầu lên, “Xin hai vị thái y cố gắng chữa trị.”

“Chúng thần sẽ tận tâm tận lực. Chúng thần sẽ lập tức kê đơn thuốc, để cung nhân nấu thuốc cho Lâm công tử uống. Hơn nữa, Lâm công tử cũng cần phải tĩnh dưỡng, không nên quá vui vẻ hay quá buồn bã.”

Tạ Minh Nguyệt chờ đúng mỗi câu này.

Hắn mỉm cười gật đầu, giơ tay: “Tốt, xin hai vị thái y đi kê đơn.”

“Vâng.”

Cung nhân dẫn thái y rời đi, Tạ Minh Nguyệt tự mình chăm sóc Lâm Tinh, vớt chiếc khăn từ chậu đồng ra, vắt khô nước rồi đặt lên trán Lâm Tinh.

Hắn còn chưa kịp rút tay lại, bỗng nhiên, một bàn tay khác “bốp” một cái, nắm lấy cổ tay hắn.

Lâm Tinh trên giường mở mắt ra, mỉm cười với hắn: “Thế nào? Ta diễn có tốt không?”

Tạ Minh Nguyệt cũng cười: “Thuốc của Phu tử đưa đúng là có tác dụng. Ngươi diễn cũng khá lắm, ngay cả ác mộng cũng diễn y hệt.”

“Đương nhiên rồi. Khi Tiêu Trường Húc mới lên ngôi, ngày nào ta cũng gặp ác mộng, có kinh nghiệm rồi...” Lâm Tinh ngừng lại, rồi đổi chủ đề, “Thuốc của Lão sư đúng là hiệu nghiệm, giờ ta còn cảm thấy đầu nóng nóng.”

“Nhưng cũng không thể uống nhiều, ta sẽ nhanh chóng tìm kiếm, mua chuộc thái y, ngươi sẽ không phải uống thuốc nữa.”

“Ừm.”

Tạ Minh Nguyệt nhìn thấy đôi môi nứt nẻ của cậu, lại hỏi: “Có muốn uống nước không? Môi của ngươi làm sao vậy? Thuốc đó có hiệu quả đến thế sao?”

“Không phải, môi là do ta tự làm.” Lâm Tinh ngượng ngùng gãi đầu, “Ta ăn ba đĩa bánh hạt dẻ, bánh hạt dẻ khô khốc, còn rơi rớt vụn bánh khắp nơi, làm cho miệng ta cũng khô khốc.”

Tạ Minh Nguyệt không nhịn được cười: “Ngươi nằm yên, ta đi rót nước cho ngươi uống.”

“Được.” Lâm Tinh ôm chăn, ngoan ngoãn dựa vào đầu giường, “Khi nào thì ngươi giả bệnh? Để ta một mình giả bệnh thì chẳng có nghĩa khí gì cả.”

“Đợi vài ngày nữa đi, ta phải chăm sóc ngươi một thời gian, rồi bị ngươi "lây bệnh".” Tạ Minh Nguyệt nói, “Nếu Tiêu Trường Húc đến thăm ngươi, ta còn phải giúp ngươi ứng phó.”

“Hắn sẽ không đến nữa đâu.” Lâm Tinh khẳng định, “Hôm nay ta đã làm hắn mất mặt, mấy ngày tới sẽ không đến đâu.”

Tạ Minh Nguyệt đưa tách trà đến trước mặt Lâm Tinh: “Cũng không chắc vậy. Hôm nay người đó nói không sai, Tiêu Trường Húc vẫn thích ngươi.”

“Nhưng ta lại không thích hắn.” Lâm Tinh nhíu mày, “Hơn nữa Lão sư đã phân tích cho ta, khi yêu một người, sẽ cho người đó những điều tốt nhất, một hoàng đế có quyền lực thực sự càng sẽ làm như vậy.”

Lâm Tinh kết luận: "Tiêu Trường Húc thích, là thuần phục và hủy diệt, không phải yêu thích."

“Chính vì hắn muốn thuần phục ta, chứ không phải yêu thích ta, nên ta nói, mấy ngày tới hắn chắc chắn không đến nữa.”

“Vậy thì tốt.” Tạ Minh Nguyệt nhận lại tách trà Lâm Tinh đã uống xong, “Ngươi có thể kiên định như vậy thì tốt, ta chỉ lo lắng ngươi... lại quay đầu thích hắn.”

Lâm Tinh nắm chặt nắm đấm: “Ta đương nhiên kiên định.”

Bên kia, Tiêu Trường Húc ôm hai nam sủng, trở về tẩm điện.

Hai nam sủng thấy sắc mặt hắn khó coi, bèn ân cần an ủi: “Bệ hạ hãy bớt giận, Lâm công tử không biết lòng Bệ hạ, Bệ hạ đừng chấp nhất với y…”

Ngay lập tức, Tiêu Trường Húc nổi giận gầm lên một tiếng, đẩy hai nam sủng ra.

“Cút!”

Hai nam sủng cũng ngã xuống đất, giống hệt như khi Lâm Tinh và Tạ Minh Nguyệt ngã.

“Các ngươi có tư cách gì nói về y? Cút đi!” Tiêu Trường Húc quay lại liếc nhìn cung nhân, “Người đâu, mang bọn họ ra ngoài!”

Hai nam sủng nhìn nhau, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Không hiểu, hắn đang làm gì vậy?

Vừa rồi khi Lâm Tinh còn ở đây, hắn đã túm chặt tóc của người ta, đẩy người ta xuống đất.

Giờ Lâm Tinh không có ở đây, hắn lại bắt đầu phát điên với người khác, giả vờ như thể tình sâu nghĩa nặng.

Nếu tình sâu nghĩa nặng, sao lại xô người ta ra!

Nếu yêu người ta đến tận xương tủy, thì đừng gọi bọn ta vào cung!

Ngươi có tình cảm sâu đậm, cũng chẳng thấy ngươi đối xử với người ta tốt chút nào!

Giờ thì giả bộ cái gì ở đây? Trước đây ở hoa lâu đâu có phải chịu nhục như vậy!

Hai nam sủng cố nén sự bất mãn, đỡ nhau đứng dậy, chỉnh đốn y phục, hành lễ với Tiêu Trường Húc, rồi quay lưng rời khỏi.

Chẳng lẽ thực sự chờ cung nhân đến lôi đi sao?

Tiêu Trường Húc xông vào điện, vung tay hất đổ hết giấy tờ, bút mực trên bàn.

Mọi thứ rơi vãi trên đất, Tiêu Trường Húc vẫn cảm thấy chưa đủ, lại nhặt chiếc bình trên giá đập mạnh xuống đất.

Hắn cảm thấy trái tim mình như thiếu một mảnh, mà không biết dùng cái gì để lấp đầy.

Lâm Tinh...

Lâm Tinh trước đây không phải như vậy, Lâm Tinh trước đây rất thích hắn, Lâm Tinh trước đây rất tốt với hắn.

Lâm Tinh trước đây sẽ gây sự, sẽ cười đùa, sẽ cùng hắn chơi đùa.

Chỉ cần hắn hơi lạnh lùng, Lâm Tinh sẽ hỏi hắn làm sao, làm cho hắn vui vẻ.

Chỉ cần hắn gần gũi với người khác một chút, Lâm Tinh sẽ ghen.

Hắn đưa Tạ Minh Nguyệt vào cung, Lâm Tinh còn làm ầm lên một trận.

Nhưng... bắt đầu từ khi nào mà Lâm Tinh đã thay đổi?

Y bắt đầu trở nên thản nhiên, như thể mọi chuyện đều không quan trọng.

Hắn nói chuyện với y bằng lời lẽ nhẹ nhàng, y không quan tâm; hắn một lần đưa vào cung sáu nam sủng, y cũng không quan tâm.

Không chỉ không quan tâm, mà còn học được cách phản kháng.

Ai dạy y? Rốt cuộc là ai dạy y thành ra như vậy?

Tạ Minh Nguyệt? Không thể nào, Tạ Minh Nguyệt rất yêu hắn, sẵn sàng vì hắn chịu đựng bao nhiêu phi tần, còn trực tiếp dạy dỗ họ lễ nghi, Tạ Minh Nguyệt không thể.

Nhất định có người khác!

Tiêu Trường Húc gầm lên: “Người đâu!”

Thị vệ bên ngoài nghe thấy tiếng gầm, lập tức vào điện: “Bệ hạ có gì phân phó?”

“Đi điều tra! Điều tra xem Lâm Tinh dạo này đã gặp ai, nghe những gì!”

“Vâng.”

Bỗng dưng, Tiêu Trường Húc lại gầm lên: “Chờ chút!”

“Bệ hạ?”

“Gọi bọn nam sủng kia vào đây, cũng gọi nhạc sư đến đây!”

Hắn muốn để Lâm Tinh nhìn cho rõ, nghe cho rõ.

Lâm Tinh cũng chẳng có gì đặc biệt, nếu y không muốn, thì sẽ có rất nhiều người sẵn sàng hầu hạ hắn!



Tẩm cung của hoàng đế, tiếng đàn vang lên không dứt, ca múa không ngừng.

Tiêu Trường Húc ôm một nam sủng, mắt híp lại, hứng thú dạt dào.

Không lâu sau, một thái y đến bẩm báo tin tức Lâm Tinh bị ốm.

Thái y quỳ trong điện, nhạc sư cũng ngừng tấu đàn.

Tiêu Trường Húc lại cười lạnh một tiếng: “Mới thế mà đã không chịu nổi rồi sao? Giờ thì biết giả bệnh tranh sủng rồi? Trẫm nhất định không đi.”

Hắn vung tay, ra lệnh cho nhạc sư: “Tiếp tục tấu nhạc, không có lệnh của trẫm, không được dừng.”

Nam sủng rót rượu, đưa đến bên môi hắn.

Tiêu Trường Húc cúi đầu, uống cạn, rồi nắm cằm nam sủng, truyền rượu qua miệng người kia.

Nhân lúc say rượu, Tiêu Trường Húc cười một tiếng, đè nam sủng xuống.



Buổi tối.

Tiếng nhạc từ tẩm cung hoàng đế, xuyên qua tường cung, vọng đến điện Quan Sư.

Lâm Tinh nằm trên giường, lật qua lật lại không ngủ được.

Cậu kéo chăn che lên đầu, rồi bịt tai, nhưng tiếng nhạc như cố tình đánh lớn, dù làm thế nào cũng nghe thấy.

Lâm Tinh gào lên, ngồi bật dậy: “Khi nào mới xong đây? Ồn chết đi được!”

Cậu tức giận đấm vài cái vào giường, quyết định xuống đất, chạy ra khỏi thiên điện, đến chính điện.

Tạ Minh Nguyệt còn chưa ngủ, đang mặc áo ngoài, ngồi trước bàn, phân loại trang sức đá quý.

Cung nhân đứng bên cạnh phụ trách ghi chép.

“Phần này cho Phù Dung, phần này cho Ngọc Lan... À đúng rồi, Hạm Đạm và Đường Lê hôm nay bị Bệ hạ làm khó, thêm cho mỗi người hai món đồ nữa.”

Lâm Tinh như con nghé con, “vù” một cái xông vào: “Tạ Minh Nguyệt, ta không chịu nổi nữa!”

Tạ Minh Nguyệt ra hiệu cho cung nhân rời đi, sau đó ôn tồn hỏi: “Ngươi sao vậy?”

“Ngươi không nghe thấy sao? Ở đâu cũng ồn ào không ngủ được.”

“Chỗ ta còn đỡ, cách xa nên nghe nhỏ hơn, có hơi yên tĩnh một chút. Ngươi muốn ngủ ở đây không?”

Lâm Tinh gật đầu: “Ừm.”

“Vậy thì qua đây đi.”

“Ồ.” Lâm Tinh mới đi hai bước, lại quay đầu lại, tỏ vẻ tủi thân hỏi: “Sao lại phải cho bọn họ đồ?”

Tạ Minh Nguyệt không hiểu: “Ai?”

“Mấy người hoa hoa gì đó, Ngọc Lan Hoa Sen gì kia kìa.”

“Họ cũng là những người bị Tiêu Trường Húc ép vào cung, khổ sở như chúng ta, có thể chăm sóc nhiều hơn thì chăm sóc vậy.”

“Vậy sao ta không có gì?”

“Đồ của ngươi chẳng phải là nhiều rồi sao?” Tạ Minh Nguyệt cười cười, kéo tay áo của Lâm Tinh, “Thuốc bôi trên trán, bánh ngọt ngươi ăn, quần áo ngươi mặc, có cái nào mà không phải của ta? Bộ đồ ngươi đang mặc cũng là của ta, ngươi còn muốn gì nữa?”

“Dù sao thì…” Lâm Tinh trề môi, nhưng cũng không nói rõ lý do.

“Đi ngủ đi, đã khuya lắm rồi, ngươi còn đang giả bệnh đấy.”

Lâm Tinh ngoan ngoãn nằm lại trên giường, Tạ Minh Nguyệt thổi tắt nến, kéo rèm xuống, cũng nằm xuống bên cạnh.

Hai người nằm cạnh nhau.

Trong bóng tối, Tạ Minh Nguyệt nói: “Hôm nay Tiêu Trường Húc nổi cơn thịnh nộ ở tẩm cung, hắn nghi ngờ có người cố tình dạy ngươi cách lạnh nhạt với hắn, hiện tại đang cử người điều tra ngươi.”

Lâm Tinh ngồi dậy: “Vậy thì Lão sư phải làm sao? Lão sư có bị điều tra không?”

“Khi ta nhận được tin thì đã quá muộn. Sáng sớm ngày mai, ta sẽ sai Dương công công ra ngoài cung, thông báo cho Phu tử, bảo y tạm thời đừng vào cung, tránh bị nghi ngờ.”

“Được.”

“Nếu gặp Phu tử, ngươi cũng đừng hành động quá lộ liễu, kẻo Tiêu Trường Húc nghi ngờ.”

“Ừm. Biết rồi.”

“Đừng sợ.” Tạ Minh Nguyệt nắm tay cậu, “Phu tử không có ở đây, ta sẽ bảo vệ ngươi.”

“Ừ.” Lâm Tinh đáp, “Cảm ơn.”

Sau đó, hai người chỉ lặng lẽ nằm yên.

Tiếng nhạc vẫn vang lên không ngớt, được gió đêm đưa đến, nghe rõ hơn trong màn đêm tĩnh mịch.

Không biết qua bao lâu, Lâm Tinh vẫn không thể ngủ được.

Cậu chống tay lên mặt, chăm chú nhìn Tạ Minh Nguyệt, thì thầm: “Cảm ơn ngươi, Tạ Minh Nguyệt, ngươi thật là người tốt.”

Tạ Minh Nguyệt dường như đã ngủ, không có phản ứng.

Lâm Tinh lẩm bẩm một mình: “Nếu như người mà ta gặp đầu tiên ở đây là ngươi thì tốt biết bao.”

Cậu thêm vào: “Nếu có thể, đưa ngươi về hiện đại cùng với ta thì càng tốt.”



Sáng hôm sau.

Tạ Minh Nguyệt ra khỏi điện, đứng trên bậc thềm, đợi Dương công công đến.

“Phiền công công đến phủ học quan một chuyến, chỉ cần nói rằng gần đây trong cung có thêm người, Phu tử vào ra không tiện, vì vậy tạm thời không cần vào cung giảng bài.”

——Tình hình trong cung có thay đổi, Phu tử không nên vào cung.

Hắn nghĩ thêm một chút, lại bổ sung: “Gần đây thời tiết lạnh, Lâm Tinh không may bị cảm lạnh, xin Phu tử bảo trọng sức khỏe, đừng quá lo lắng.”

——Lâm Tinh đang giả bệnh, Phu tử cũng nên cẩn thận.

Phu tử chắc chắn sẽ hiểu những ý tứ ẩn sau.

“Vâng.” Dương công công nhận lệnh rời đi.

Tạ Minh Nguyệt thu ánh mắt lại, nói với cung nhân: “Mang đồ ăn vào, Lâm Tinh vẫn đang bệnh, đưa vào phòng cho y ăn.”

“Vâng.” Các cung nhân cũng lập tức nhận lệnh làm theo.

Một cái bàn nhỏ được kê cạnh giường, Lâm Tinh ngồi trên giường ăn sáng.

Tạ Minh Nguyệt ngồi cạnh, cùng ăn với cậu.

Lâm Tinh cầm bát cháo kê, mắt dưới hai bên đã có hai vết thâm to, ngáp một cái: “Buồn ngủ quá.”

Tạ Minh Nguyệt cười: “Dù sao ngươi cũng đang giả bệnh, ăn xong rồi ngủ thêm một chút, chẳng ai dám nói gì.”

“Ừm.”

Âm thanh từ tẩm cung hoàng đế vẫn ầm ĩ cả đêm, giờ cuối cùng đã yên tĩnh lại.

Hai người ngồi yên lặng, ăn sáng.

Không biết qua bao lâu, Lâm Tinh ngẩng đầu, uống hết bát cháo kê.

Ngoài cửa, có tiếng của Dương công công: “Quân hậu, Lâm công tử, Chúc học quan đã đến.”

Chúc học quan? Đến rồi?

Đến đây?!

Hai học trò đồng thời đứng dậy.

“Ngươi còn giả bệnh, nhanh nằm xuống.”

Tạ Minh Nguyệt đẩy Lâm Tinh trở lại giường, chỉnh lại y phục, rồi đi ra ngoài.

Hắn đã nói rất rõ ràng, sao Phu tử lại đến đây?

Tạ Minh Nguyệt mở cửa ra, Chúc Thanh Thần đứng dưới bậc thềm, tay cầm hộp sách, nháy mắt với hắn: “Tham kiến Quân hậu …”

Tạ Minh Nguyệt cố gắng giữ bình tĩnh, bước đến bên cạnh y: “Phu tử, mời vào trong.”

Hai thầy trò đi sóng vai đi vào, Tạ Minh Nguyệt hạ thấp giọng hỏi: “Sao Phu tử lại đến đây? Ta đã bảo Dương công công truyền tin, bảo Phu tử đừng vào cung rồi mà?”

Chúc Thanh Thần khoanh tay, hỏi: “Có phải Tiêu Trường Húc đang điều tra ta không?”

Tạ Minh Nguyệt ngẩn người một chút: “Phu tử đã đoán ra rồi, sao còn vào cung?”

Chúc Thanh Thần bình tĩnh nói: “Là một quan viên ở kinh đô, không phải ta đang lo không có lý do để rời khỏi kinh đô đây sao?”

“Ý của Phu tử là…”

“Hắn muốn tra ta thì để hắn điều tra đi. Nếu hắn tức giận đuổi ta ra khỏi kinh đô, chẳng phải là đúng ý của ta hay sao?”

Tạ Minh Nguyệt chưa kịp phản ứng, Chúc Thanh Thần lại nói: “Cho dù từ bây giờ ta tránh các ngươi, không gặp các ngươi, nhưng mấy ngày trước ta đã gặp rồi, sớm muộn gì cũng bị điều tra ra. Thà công khai một chút còn hơn là che giấu để bị phát hiện.”

Tạ Minh Nguyệt hiểu ra, gật đầu: “Cũng đúng.”

Chúc Thanh Thần nắm tay hắn, dẫn hắn vào phòng, nhìn về phía người nằm trên giường: “Tinh Tinh, ngươi bị bệnh à?”

Lâm Tinh từ trên giường ngồi dậy, làm vẻ mặt tủi thân: “Lão sư, ta bị bệnh.”

Chúc Thanh Thần tập trung nhìn kỹ, bỗng giật mình: “Ngươi lại bị đánh sao?”

Lâm Tinh nhìn quanh: “Gì cơ?”

“Trên mắt đó, nhìn hai vết thâm này, có đau không?” Chúc Thanh Thần đặt tay lên đầu cậu, đưa hai ngón tay ra, “Mắt còn thấy được không? Đây là số mấy?”

Lâm Tinh giải thích: “Lão sư, đây là quầng thâm mắt!”

“Xong rồi, ngươi thật sự không thấy.” Chúc Thanh Thần cúi đầu nhìn tay mình, “Đứa nhỏ ngốc, đây là ‘hai’.”

“Ta thấy được!”