Chương 6: Nam sủng nhập cung

Thật quá là điên rồ!”

Chúc Thanh Thần cầm tách trà, tay run lên, nước trà sánh ra, rơi trên áo của Lâm Tinh.

Lâm Tinh vội vàng tránh đi, kêu lên: “Lão sư!”

Chúc Thanh Thần bừng tỉnh, đặt tách trà xuống: “Xin lỗi, có làm ngươi bị bỏng không?”

Y thử nếm một chút nước trà còn sót lại trong tách, may mắn thay, không quá nóng.

Lâm Tinh nhấc tà áo bị ướt lên, Tạ Minh Nguyệt lấy khăn ra giúp cậu lau khô.

“Phu tử đừng lo, không sao cả, chỉ bị văng lên áo thôi.”

“Thật sự xin lỗi, xin lỗi, Tinh Tinh.”

“Không có gì, ta không sao cả.”

Hai học trò xử lý dọn dẹp, Chúc Thanh Thần cũng không thể giúp được gì.

Y chống tay lên đầu, ánh mắt trống rỗng, nhìn mấy ngọn đèn cung đình trong phòng đến xuất thần.

Lâm Tinh ngẩng đầu, thấy dáng vẻ này của y, liền chạm vào Tạ Minh Nguyệt: “Lão sư sao vậy?”

Tạ Minh Nguyệt quay lại, dừng một chút, hỏi: “Phu tử có phải đang lo lắng về việc của Kỳ vương không?”

“Đúng vậy.” Chúc Thanh Thần đổi tay chống đầu.

Y vốn dĩ định lợi dụng Kỳ vương để thực hiện kế hoạch.

Kỳ vương là huynh trưởng còn lại duy nhất của Tiêu Trường Húc, dù mang dòng máu ngoại tộc nhưng tóm lại vẫn mang danh nghĩa huynh trưởng.

Hắn còn có đất phong, có đất phong tức là có bá tánh, có bá tánh tức là có thuế má và quân đội.

Hắn là lựa chọn nổi bật nhất cho kế hoạch tạo phản mà Chúc Thanh Thần biết.

Nhưng bây giờ, Kỳ vương đã điên loạn, đường dây này lập tức bị đứt đoạn.

Y sẽ đi đâu để tìm ra một người thích hợp như vậy nữa đây?

Chúc Thanh Thần đấm mạnh hai cái lên bàn.

Tức chết ta!

Tạ Minh Nguyệt an ủi: “Phu tử hãy yên tâm, biết đâu còn cơ hội khác, vẫn còn có nhiều hoàng thất có đất phong, như Khang vương và Duẫn vương ở Tây Bắc, còn có…”

Chúc Thanh Thần thở dài: “Những người này ta cũng biết, chỉ là…”

Các lão quan học cũng đã nhắc đến với y.

Họ có địa vị cách nhau quá xa, dựa vào lễ pháp căn bản là không đứng vững.

Họ không có khả năng lên ngôi, không có mâu thuẫn lợi ích với Tiêu Trường Húc, cũng không có thâm cừu đại hận, sẽ không dễ dàng tạo phản.

Chúc Thanh Thần muốn phát động một cuộc cung biến, trong một đêm gϊếŧ vua và tạo phản, đồng thời tuyên bố “tẩy chay gian thần”, chứ không phải là chiến tranh, kéo dài chiến tuyến.

Thấy y đang suy nghĩ, hai học trò cũng không dám quấy rầy, chỉ lặng lẽ ngồi một bên.

Chúc Thanh Thần thay đổi tư thế, dùng hai tay chống mặt.

Sao lại trùng hợp như vậy?

Y mới vừa nghe từ các lão quan học về Kỳ vương, họ còn nói, vì suy xét đến thanh danh, Tiêu Trường Húc sẽ không ra tay với Kỳ vương.

Kết quả, Kỳ vương lập tức điên loạn.

Chúc Thanh Thần theo bản năng nghi ngờ, liệu có phải cuộc trò chuyện hôm đó của bọn họ bị Tiêu Trường Húc nghe thấy rồi không.

Nhưng suy nghĩ lại, cũng không có khả năng.

Đó là tại phủ của một lão học quan, bốn bề đều là nước, chỉ có một dãy hành lang nối với đình giữa hồ, người nhà của vị lão học quan đó cũng đứng canh giữ bên ngoài, mật thám không thể lén lút nằm dưới nước để nghe trộm họ nói chuyện được.

Dù có trong tay mật thám thiên tài, Tiêu Trường Húc sao có thể sử dụng vào nhóm học quan yếu đuối như thế làm gì?

Hơn nữa, trước khi y đi tìm các lão học quan, Tiêu Trường Húc đã phái người đến tìm Kỳ vương rồi.

Chắc hẳn chỉ là Tiêu Trường Húc quá đa nghi.

Nhưng…

Kỳ vương sao lại điên loạn như vậy?

Theo lời các lão học quan và Tạ Minh Nguyệt, nếu Kỳ Sơn dưới tay Kỳ vương ổn định như thép, tài năng của Kỳ vương hẳn không kém Tiêu Trường Húc, thậm chí còn vượt trội hơn mới đúng.

Sao lại dễ dàng điên loạn như vậy?

Trong chớp mắt, một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu Chúc Thanh Thần—

Kỳ vương có phải giả điên không?

Giả điên, giả điên…

Vì Tiêu Trường Húc đã phái người thăm dò hắn, cho nên hắn quyết định làm ngược lại, giả điên để giữ mạng, đồng thời xua tan nghi ngờ của Tiêu Trường Húc, kéo dài thời gian.

Nếu đúng như vậy, thì vị Kỳ vương chắc chắn cũng đang âm thầm hoạch định điều gì, người này tâm tư sâu xa, có nhiều mưu mô…

Thật sự là đối tác lý tưởng cho cuộc cung biến!

Nghĩ đến đây, Chúc Thanh Thần đột ngột đứng dậy, tay áo vung lên làm đổ tách trà trên bàn.

“Loảng xoảng” một tiếng, nửa tách trà rơi đầy đất.

Hai học trò ngồi bên cạnh ngẩng đầu nhìn y, trên mặt đầy vẻ nghi ngờ giống nhau.

Chúc Thanh Thần lúc này không để ý đến họ, trong lòng quay đi quay lại với suy đoán của mình, càng nghĩ càng thấy hợp lý, nắm chặt nắm tay, cả người không khỏi kích động.

Tốt quá, thật là tốt!

“Phu tử?”

“Lão sư?”

Hai học trò nâng cao âm lượng, gọi y, y mới tỉnh táo lại.

Chúc Thanh Thần cúi đầu: “Có chuyện gì?”

Hai học trò hỏi ngược lại y: “Ngài có chuyện gì vậy?”

“Ta không sao, rất tốt mà.” Chúc Thanh Thần mỉm cười với họ, rồi cúi đầu, thấy tách trà nằm dưới đất, lập tức kéo tay áo lên, tiến lên nhặt lại, “Hai đứa nhỏ lười biếng, tách trà đổ ra cũng không biết đỡ.”

Lâm Tinh và Tạ Minh Nguyệt nhìn nhau, cảm thấy lạ lùng.

Phu tử vừa mới khắc trước còn đang nhíu mày buồn bực, sao bây giờ lại hớn hở như vậy?

Có vấn đề, chắc chắn có vấn đề.

Chúc Thanh Thần nhặt tách trà lên, đặt lại trên bàn, nhìn biểu cảm của họ là biết ngay họ đang nghĩ gì.

Y giải thích: “Ta nghi ngờ Kỳ vương đang giả điên.”

“Giả điên…” Lâm Tinh còn ngạc nhiên hơn cả y lúc nãy.

Chúc Thanh Thần vỗ nhẹ vào đầu mình, có chút hối tiếc: “Ta sớm không nghĩ ra, còn mắng hắn một hồi.”

Tạ Minh Nguyệt hỏi: “Cũng không phải không thể, vậy Phu tử định làm gì?”

Chúc Thanh Thần không do dự, nắm chặt tay, quyết tâm: “Ta sẽ tìm cơ hội đi gặp hắn.”

“Nếu…” Tạ Minh Nguyệt do dự nói, “Nếu hắn thật sự điên loạn, chúng ta phải làm sao?”

“Chắc chắn không phải.” Chúc Thanh Thần lại ngồi xuống, trầm tư nói, “Dù có điên, hắn vẫn là hoàng thân, hoàng tử duy nhất còn lại của tiên đế, lấy danh nghĩa hắn để làm việc sẽ dễ dàng hơn, ít ra vẫn có ích.”

Lâm Tinh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lão sư muốn ‘dùng người điên để điều động chư hầu’.”

Chúc Thanh Thần cười: “Đúng, chính là lý do này.”

Không thể là đồng minh của cuộc cung biến, vậy y sẽ tiếp nhận mọi việc của Kỳ vương.

Dù sao, y nhất định phải đến Kỳ Sơn.

“Nhưng…” Tạ Minh Nguyệt lại một lần nữa nêu lên nghi vấn, “Kỳ Sơn cách kinh thành nghìn dặm, Phu tử lại là quan viên kinh thành, nếu đột ngột rời khỏi kinh, sẽ khiến người khác nghi ngờ.”

“Ta biết.” Chúc Thanh Thần trầm ngâm một lúc, “Ta sẽ nghĩ cách.”

Như trước đây, Chúc Thanh Thần ngồi thêm một chút rồi chuẩn bị rời đi.

Trước khi rời khỏi, y nhắc nhở hai học trò thêm lần nữa, bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất.

Hai học trò đều gật đầu đáp ứng, đưa y ra ngoài cửa Quan Sư điện, nhìn y rời đi: “Phu tử đi đường cẩn thận.”

Lại là lão thái giám ở Quan Sư điện đưa Chúc Thanh Thần ra ngoài cung.

Lão thái giám họ Dương, trong cung mọi người gọi hắn là Dương công công.

Chúc Thanh Thần đã gặp hắn vài lần, giờ cũng xem như là quen thuộc.

“Chúc học quan, mời theo hướng này.”

“Được, làm phiền công công.”

“Chúc học quan không cần khách khí, đều là lão nô phải làm.”

Chúc Thanh Thần liếc nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Lần trước vào cung, phải cảm ơn công công đã tinh ý, nếu không thì không biết sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối…”

Y nói về lần trước, khi các thị vệ mang hộp gấm chứa đầu người đi qua trước mặt y, lão thái giám đã bước lên vết máu, kéo y đi.

Dương công công cũng nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng ngắt lời y: “Việc đã qua rồi, Bệ hạ không hỏi, Học quan cũng không cần nhắc lại, cứ coi như chưa từng gặp qua chuyện này.”

“Đúng vậy.” Chúc Thanh Thần gật đầu, không nói thêm.

Vị Dương công công này, xem ra cũng là một người khá thông minh.

Chúc Thanh Thần chỉ sợ hắn quá thông minh, ở lại bên cạnh Tạ Minh Nguyệt và Lâm Tinh, nếu phát hiện điều gì thì ngược lại không ổn.

Im lặng một lúc, Chúc Thanh Thần như thể nói chuyện thường ngày, tùy tiện hỏi: “Công công trước đây làm việc ở đâu?”

“Hồi học quan, lão nô trước đây phục vụ ở cung Hoàng tử.”

Cung Hoàng tử?

Vậy chẳng phải là phục vụ những hoàng tử… đã bị gϊếŧ sao?

Chúc Thanh Thần không dám hỏi, chỉ im lặng.

Dương công công nhận thấy sự nghi ngờ của Chúc Thanh Thần, mỉm cười nói: “Học quan không cần lo lắng. Tiên đế có mười nhi tử, các Điện hạ lúc nhỏ ở cung Hoàng tử, sau khi trưởng thành đều xuất cung lập phủ, tính ra cũng đã nhiều năm rồi.”

“Lão nô chỉ ở lại cung Hoàng tử, làm vài việc quét dọn mà thôi. Sau này Bệ hạ lên ngôi, Quân hậu vào cung, chọn lão nô, lão nô mới được phục vụ ở Quan Sư điện.”

Chúc Thanh Thần nhẹ giọng nói: “Hóa ra là vậy.”

Lúc này, một đoàn người lại từ một khúc quanh quen thuộc đi ra, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

Chúc Thanh Thần bị dọa một phen, kéo Dương công công, lùi lại nửa bước, sợ lại là đầu người.

Nhưng lần này không phải thị vệ, cũng không phải quan viên, mà là…

Năm sáu nam tử thanh tú, dáng vẻ phong lưu.

Bọn họ được dẫn đường bởi hai cung nhân, uyển chuyển đi qua cung đạo, hướng về phía cung điện trước mặt.

Chúc Thanh Thần và Dương công công lại lùi vào sát bên tường cung, nhường đường cho họ đi trước.

Không cần phải nói, Chúc Thanh Thần cũng nhận ra, những người này đều là nam sủng của Tiêu Trường Húc.

Y vừa mới nghe hai học trò nhắc đến, có thể là bây giờ mới vào cung.

Tiêu Trường Húc một lúc nói Tạ Minh Nguyệt là ánh trăng sáng trong lòng hắn, một lúc lại nói làm những việc này đều vì Lâm Tinh, giờ lại tìm một đống nam sủng.

Trước đây Tạ Minh Nguyệt đã nói đúng, tình yêu của Tiêu Trường Húc thật sự chẳng đáng một đồng.

Đột nhiên, hệ thống lạnh lùng nói: “Thần thần, ta phải kêu oan cho tra công rồi.”

“Gì cơ?” Chúc Thanh Thần nhíu mày, “Hệ thống, rốt cuộc là ngươi đứng về phía bên nào?”

“Ta đương nhiên đứng về phía ngươi, nhưng ngươi còn trẻ, nhiều chuyện ngươi không hiểu.”

“Ví dụ như?”

“Ví dụ như, ‘tìm nam sủng’ là một phương thức ‘hỏa táng tràng’ trong tiểu thuyết máu chó.”

Chúc Thanh Thần nhíu mày, vẻ mặt phức tạp.

Y thật sự không hiểu.

“Tra công tìm đủ loại nam sủng, nghĩ rằng chỉ cần mình đã ngủ qua nhiều nam sủng thì có thể quên đi vai chính thụ. Kết quả mỗi lần nhìn nam sủng, đều không tự chủ hiện lên mặt vai chính thụ. Vì vậy, tra công đau lòng rối rắm, đến phút cuối cùng, dứt khoát đẩy nam sủng ra ngoài.”

“Sau đó, vai chính thụ cảm thấy ghen tức vì những nam sủng, chủ động đi tìm tra công. Tra công ôm lấy thụ vào lòng, nói rằng hắn không có ưu ái những nam sủng kia, không làm đến bước cuối cùng với bọn họ, tất cả chỉ để khiến vai chính thụ ghen. Cuối cùng, vai chính thụ cảm động, hai người lại hòa hợp.”

“Wow, thật là một cảnh hỏa táng tràng kinh điển!”

Chúc Thanh Thần nhíu mày, không khỏi thở dài: “Thực sự đây không phải là đang thưởng cho tra công sao?”

Dù vậy, lời của hệ thống đã mở ra một ý tưởng mới cho Chúc Thanh Thần.

Hai học trò của y cho biết, đêm qua, Tiêu Trường Húc đã tìm đến bọn họ, nhưng bị bọn ọ hợp tác đẩy đi.

Kết quả hôm nay, Tiêu Trường Húc đã tìm nam sủng để tiến cung.

Tiêu Trường Húc làm vậy, có phải nhằm vào hai học trò của y không?

Vừa lúc, cung nhân dẫn đường từ phía trước quay lại, nói với những nam sủng: “Các ngươi hãy chú ý, vào cung là phúc của các ngươi, chờ lát nữa vào cung thỉnh an Quân hậu, phải nhạy bén một chút.”

Nhóm nam sủng hành lễ, nhỏ giọng đáp “Vâng”.

Quả nhiên đúng như vậy!

Chúc Thanh Thần đoán không sai.

Khi nhóm nam sủng rời đi, Chúc Thanh Thần cùng Dương công công tiếp tục tiến về phía trước.

Dương công công có vẻ đã nhận ra điều gì, đưa Chúc Thanh Thần đến cửa cung, nhẹ giọng nói: “Chúc học quan, Quân hậu khoan dung nhân hậu, Lâm công tử cũng ngây thơ hồn nhiên, nhưng hai người họ ở trong cung luôn có vẻ buồn bã không vui.”

Hắn thở dài: “Nếu học quan có thời gian, có thể vào cung nhiều hơn.”

Dù hắn là thái giám, nhưng hắn cũng quan tâm đến tình hình gần đây của Lâm Tinh và Tiêu Minh Nguyệt.

Nhưng hắn cũng chỉ là một thái giám, không thể nói nhiều hơn, chỉ dám nói ra câu này.

“Ta đã biết, làm phiền lão rồi.” Chúc Thanh Thần gật đầu, “Cũng nhờ lão chuyển lời cho Quân hậu và Lâm công tử, bảo họ chú ý, đừng tức giận với những nam sủng kia, càng không nên cãi nhau với Bệ hạ.”

Chúc Thanh Thần không tiện quay lại nhắc nhở hai học trò, chỉ có thể nhờ Dương công công chuyển lời.

“Được, lão nô sẽ ghi nhớ.”

“Ta tự về được rồi, lão cũng sớm quay lại Quan Sư điện đi.”

Dương công công hành lễ, tiễn Chúc Thanh Thần rời đi, rồi mới quay về.



Khi Dương công công trở lại Quan Sư điện, những nam sủng mà hắn gặp trên cung đạo cũng đã đến nơi.

Sáu nam tử, chia thành hai hàng đứng trong điện, cùng nhau vấn an Tạ Minh Nguyệt: “Bái kiến Quân hậu.”

Tạ Minh Nguyệt ngồi ở vị trí chủ tọa, Lâm Tinh ngồi bên cạnh.

Hai bên rõ ràng đang trong tư thế giằng co, nhưng Tạ Minh Nguyệt và Lâm Tinh không hề tức giận, trên mặt không chút thù hận, ngược lại còn có chút tò mò.

Bọn họ còn chưa thấy nam sủng thật sự đâu.

Tạ Minh Nguyệt là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng gọi: “Người đâu, ban tọa, dâng trà.”

Sáu người được sắp xếp ngồi hai bên.

Tạ Minh Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn vào khuôn mặt từng người, hỏi tên của họ, rồi sắp xếp chỗ ở.

Hắn ân cần và tôn trọng, tiến lùi chừng mực.

Tạ Minh Nguyệt là một Quân hậu thỏa đáng.

“Các ngươi đều là phi tần của Bệ hạ, sau này cùng sống trong cung, phải hỗ trợ lẫn nhau, không được tranh giành hay ghen tị…”

Nếu không phải Tiêu Trường Húc đột nhiên đến, Tiêu Minh Nguyệt vốn định nói thêm vài câu.

Tiêu Trường Húc vung tay áo, bước nhanh lên bậc thềm, khí thế hùng hổ, tiến vào trong điện.

Tiêu Minh Nguyệt nắm tay Lâm Tinh, cùng mọi người trong điện đứng dậy, cúi người hành lễ: “Tham kiến Bệ hạ.”

Lâm Tinh vẫn còn sợ Tiêu Trường Húc, nhưng có Tạ Minh Nguyệt ở bên cạnh nên đã khá hơn nhiều.

Ít nhất, không còn run rẩy khi nhìn thấy Tiêu Trường Húc nữa.

Tiêu Trường Húc vung tay, ánh mắt rơi vào Tạ Minh Nguyệt.

Hắn lạnh lùng hỏi: “Quân hậu đã gặp những người này chưa?”

“Vâng.” Tạ Minh Nguyệt hành lễ, “Thần đã sắp xếp phòng ốc cho bọn họ.”

Tiêu Trường Húc lại nhìn Lâm Tinh, giọng điệu càng lạnh lùng hơn: “Lâm Tinh, ngươi có điều gì muốn nói không?”

Lâm Tinh học theo cách của Tạ Minh Nguyệt, cúi đầu, hành lễ: “Nô không có gì để nói.”

Đột nhiên, Tiêu Trường Húc bước nhanh về phía trước, túm tóc Lâm Tinh, ép cậu ngẩng đầu lên.

Tiêu Trường Húc nhìn thẳng vào mắt cậu, hỏi lại: “Ngươi có điều gì muốn nói không?”

Lâm Tinh ánh mắt kiên định: “Nô không có gì để nói.”

Lâm Tinh thực sự không biết Tiêu Trường Húc muốn mình nói gì, nhưng Tiêu Trường Húc vẫn không buông tay, kéo tóc cậu càng lúc càng chặt, khiến đầu cậu đau đớn.

Lâm Tinh đau đến mức nước mắt trào ra, vô thức nhìn về phía Tạ Minh Nguyệt cầu cứu.

Ta rốt cuộc phải nói gì đây?

Tạ Minh Nguyệt cũng không biết phải làm sao, nhưng thấy Lâm Tinh đau đớn, vội vàng tiến lên cứu cậu: “Xin bệ hạ buông tay…”

Tiêu Trường Húc liếc nhìn hắn, giọng lạnh lùng: “Quán hậu, trẫm đang hỏi y, không liên quan đến ngươi.”

“Nhưng Bệ hạ đã làm đau Lâm Tinh…” Tạ Minh Nguyệt cố gắng giữ bình tĩnh, “Không biết Lâm Tinh làm sai ở đâu, xin Bệ hạ chỉ rõ, thần sẽ từ từ dạy bảo y.”

Tiêu Trường Húc không thèm để ý đến hắn, lại nhìn về phía Lâm Tinh: “Lâm Tinh, trẫm hỏi ngươi, nhìn thấy một điện nam sủng của trẫm, ngươi có điều gì muốn nói không?”

Cậu rốt cuộc phải nói cái gì đây?

Đột nhiên, Lâm Tinh chợt hiểu ra.

Cậu nghiêm mặt nói: “Chúc mừng Bệ hạ lại có thêm mỹ nhân!”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tiêu Trường Húc lập tức trở nên tối tăm.

Như bị mực phủ lên, âm u.

“Tốt, rất tốt.”

Tiêu Trường Húc nghiến răng, liên tục nói “tốt” mấy lần, kéo tóc Lâm Tinh, ném cậu sang một bên.

Lâm Tinh bị ném ra ngoài, đầu sắp đυ.ng vào chân nến, Tạ Minh Nguyệt vội vàng lao lên, kéo cậu trở lại.

Hai người cùng nhau ngã xuống đất, phát ra một tiếng “rầm” thật lớn.

Tiêu Trường Húc mặt đầy u ám, lạnh lùng nhìn họ, không nói một lời, chỉ vẫy tay gọi một vài nam sủng bên cạnh.

Những nam sủng sợ hãi, nhìn Lâm Tinh và Tạ Minh Nguyệt, do dự không dám tiến lên.

Có người can đảm hơn, sợ bỏ lỡ cơ hội, do dự một chút rồi lập tức bước lên.

Vậy là, Tiêu Trường Húc ôm lấy hai nam sủng, vênh váo rời khỏi Quan Sư điện.

Khi hắn đi rồi, những nam sủng còn lại mới dám bước tới, vội vã đỡ Lân Tinh và Tạ Minh Nguyệt lên.

Một nam sủng can đảm nói: “Lâm công tử, ta đứng một bên nhìn, cảm thấy Bệ hạ thực ra rất thích ngươi, Bệ hạ tìm chúng ta đến, có lẽ là muốn khiến ngươi ghen, chỉ cần ngươi mềm mỏng một chút, sẽ không đến nỗi như bây giờ.”

Hóa ra là thế!

Lâm Tinh bừng tỉnh.

Tạ Minh Nguyệt vẫy tay: “Việc này không liên quan đến các ngươi, các ngươi về trước đi, sẽ có người dẫn các ngươi đến nơi ở.”

“Vâng.” Các nam sủng cúi người hành lễ, “Chúng thần cáo lui.”

Lâm Tinh quay đầu, kinh ngạc nhìn Tạ Minh Nguyệt: “Thì ra là vậy, hắn muốn kích để chúng ta ghen.”

“Là ngươi, hắn muốn kích cho ngươi ghen.” Tạ Minh Nguyệt thở dài, vỗ vai và cánh tay cậu, “Ngươi có bị thương không?”

“Không.” Lâm Tinh lắc đầu, thấp giọng nói, “Hắn muốn ta ghen, ta không ghen; hắn muốn ta tranh giành với những người khác, ta thì không. Ta đã không thích hắn từ lâu, sao phải ghen tị và tranh giành?”

“Ừ, tuỳ ngươi vậy.”

“Ghen thì chỉ ghen với ngươi.” Lâm Tinh nghiêm túc nói, “Trước đây trong cung chỉ có hai người chúng ta, ngươi là Quân hậu, ta là nam sủng. Giờ thì tốt rồi, hắn mang vào một đống nam sủng, tất cả đều phải để ngươi chăm sóc, làm phân tán tinh thần của ngươi!”

Tạ Minh Nguyệt nghẹn lời, quay lại nhìn nơi hai người vừa ngã, cố gắng chuyển đề tài: “Suýt chút nữa, đầu ngươi lại thêm một cục sưng to.”

Lâm Tinh thờ ơ nhún vai: “Ta đã quen rồi, dù sao thì nơi này của ngươi có thuốc.”

“Thuốc nhiều thế nào cũng không chữa hết cả khuôn mặt của ngươi.” Tiêu Minh Nguyệt cười nói, “Thuốc…”

Hắn như chợt nhớ ra điều gì, sắc mặt ngưng lại: “Thuốc…”

Tiêu Minh Nguyệt vỗ Lâm Tinh: “Nhanh lên, ngươi thừa dịp này gả vờ bị bệnh đi.”

Lâm Tinh chưa kịp phản ứng: “Hả?”

“Phu tử không phải vừa mới đưa thuốc cho chúng ta sao? Ngươi không phải vừa bị Tiêu Trường Húc đẩy một cái sao? Nói là ngươi bị dọa, nhanh lên, giả vờ bệnh đi!”

“Còn ngươi thì sao?” Lâm Tinh lo lắng.

“Chờ ngươi bệnh rồi, ta tự nhiên cũng sẽ bị ‘lây’ bệnh.”

“À à.”

Lâm Tinh nắm tay, suy nghĩ một hồi, rồi mắt nhắm lại, ngã vào vòng tay Tạ Minh Nguyệt.

Á! Cậu đã bị bệnh rồi!