Chương 5: Kỳ Vương điên rồi?!

Kỳ vương Tiêu Định Viễn.

Chúc Thanh Thần rũ mắt, ân thầm ghi nhớ danh hiệu này trong lòng.

Vài vị lão học quan thật lòng vì y mà lo lắng, vò đầu bứt tai, lại giúp y nghĩ ra mấy nơi để đến.

Sau nhiều lần thảo luận, cuối cùng vẫn cảm thấy chỗ Kỳ vương là lựa chọn tốt nhất.

Phiên Vương tọa trấn.

Xa rời kinh đô.

Có thể bình yên sống qua ngày.

Chúc Thanh Thần cảm động vô cùng, nước mắt lưng tròng nhìn họ: “Đa tạ các vị.”

Các lão học quan vỗ vai y: “Chúng ta đã già, thêm vài năm nữa sẽ lìa đời, ngươi còn trẻ, còn phải sống nhiều năm nữa, cứ chọn cách thoải mái mà sống thôi.”

“Ngươi đừng thấy chúng ta ngoài miệng mắng mỏ, kỳ thật chúng ta cũng không thể thay triều đổi đại, chỉ có thể giúp ngươi tìm mấy con đường tốt.”

Chúc Thanh Thần hít một hơi, nâng chén rượu, kính bọn họ: “Đa tạ.”

Các lão học quan cười cười, cùng y cụng chén: “Không cần khách sáo.”

“Ôi chao, sao còn khóc nữa?”

“Thật là đứa ngốc, khóc gì chứ?”

Chúc Thanh Thần lau nước mắt, cố gắng chuyển đề tài: “Các vị định khi nào trở về quê?”

“Chỉ vài ngày nữa thôi. Người ta đã đuổi chúng ta đi, cứ mặt dày mà ở lại cũng không có ý nghĩa gì.”

“Vậy…” Chúc Thanh Thần dặn dò, “Các vị tốt nhất nên đi cùng nhau.”

“Đương nhiên, một mình đi đường có ý nghĩa gì? Đương nhiên là đi cùng nhau.”

“Ừm.” Chúc Thanh Thần gật đầu, lại nói, “Các vị tốt nhất mời thêm vài tiêu sư.”

Các lão học quan đều sửng sốt, đồng loạt thò đầu ra, nghi hoặc nhìn y: “Tiêu sư?”

“Đúng vậy, để bảo vệ an toàn cho các vị.” Chúc Thanh Thần nghiêm túc nói, “Các vị đều là quan văn, lại già cả, thêm cả người nhà, dọc đường đầy khó khăn hiểm trở, yêu quái hoành hành…”

“Yêu quái?”

“Lỡ như gặp phải kẻ cướp đường thì sao?”

“Ngươi vừa nói ‘yêu quái’, không phải ‘kẻ cướp đường’, nghiên cứu học thuật cần phải nghiêm chỉnh.”

“Cũng gần giống như thế.” Chúc Thanh Thần nghiêm nghị nói, “Theo ta thấy, vẫn nên tìm vài tiêu sư đi cùng, không chỉ bảo vệ an toàn, còn có thể giúp vận chuyển hành lý.”

“Hơn nữa, các vị cũng không cần gấp gáp, cứ coi như du ngoạn, đi đi lại lại, cũng thoải mái hơn.”

Biết đâu giữa chừng, Chúc Thanh Thần tạo phản thành công, rồi mời họ trở về thì sao?

Các lão học quan nhìn vẻ nghiêm túc của Chúc Thanh Thần, không nhịn được cười thành tiếng.

“Tiểu Chúc, ngươi lo lắng cái gì? Sợ Tiêu Trường Húc phái người ám sát chúng ta à?”

“Ối!” Chúc Thanh Thần giật mình, vội vàng bịt miệng họ, “Sao có thể nói ra những lời này?”

“Thật thế sao? Ngươi thật là đứa ngốc à?”

Các lão học quan vỗ bàn cười lớn, phóng khoáng nói:

“Chúng ta đã già rồi, biết đâu chừng có thể chết dọc đường. Dù thuộc hạ của hắn có nhiều, nhưng cũng có hạn, sẽ không hao phí vào chúng ta đâu.”

“Không được nói! Nhanh ‘phụt phụt phụt’ đi!”

Chúc Thanh Thần chỉ có hai tay, họ lại có bốn năm cái miệng.

Y không thể che được, chỉ có thể che tai mình.

Cười đủ rồi, họ lại nâng chén rượu, cụng với y, đồng thời gọi Chúc Thanh Thần.

“Đứa nhỏ ngốc, đến cạn nào.”

Chúc Thanh Thần bĩu môi, cũng nâng chén rượu lên.

Đây là buổi tiệc chia tay, cũng là lần cuối cùng họ gặp nhau tại kinh thành.

Khi mắt đã mờ say vì men rượu, các lão học quan dùng đũa tre gõ lên chén rượu, đếm nhịp, hát lên bài ca đưa tiễn.

Chúc Thanh Thần say rượu, nằm gục trên bàn, ngáy khẽ, không hề động đậy.

Lại bị một tràng cười đùa.

Các lão học quan nhân lúc y ngủ, kính rượu cho y, chạm vào chén rượu để trên bàn.

“Trong học cung có nhiều học quan như vậy, chỉ có ngươi là đến tiễn chúng ta, dù là thật lòng hay giả dối, ân tình này chúng ta đều nhận.”

“Đa tạ.”

…………

Ba ngày sau.

Chúc Thanh Thần từ sớm đã rời giường, ra ngoài thành tiễn các lão học quan.

Họ cùng nhau trở về quê, đồ đạc không nhiều, cơ bản mỗi hộ hai chiếc xe ngựa, một chiếc chở người, một chiếc chở hành lý, vậy là đủ.

Chúc Thanh Thần ôm tay, bĩu môi, vẻ mặt không vui.

Y thích các lão học quan nhất, mỗi lần làm nhiệm vụ, chỉ cần thế giới này có học quan, dù là nhân vật quan trọng hay nhân vật phụ trong cốt truyện, y đều nhất định phải gặp gỡ.

Nếu không có gì bất ngờ, bọn họ luôn rất hợp nhau.

Nhưng trong thế giới này, họ mới chỉ gặp nhau ba ngày đã phải chia tay.

Ở chỗ không xa, một lão học quan mỉm cười chỉ vào y, khiến những người khác cũng nhìn y, dường như đang cười nhạo y.

Chúc Thanh Thần càng không vui, miệng càng dẩu lên cao hơn.

Một học quan cười cười, đến trước mặt y: “Sao vậy? Không vui à?”

Chúc Thanh Thần im lặng không đáp.

“Ôi, sao lại không nói gì?”

Họ quay đầu, vẫy tay gọi mấy người nam nhân cao lớn đang thu dọn hành lý bên cạnh: “Lưu tiêu sư, chờ một lát, chúng ta nói lời tạm biệt với đồng liêu đã.”

Tiêu sư?!

“Vèo” một tiếng, Chúc Thanh Thần mở to mắt.

Các lão học quan cười nói: “Ôi, vậy là vui rồi?”

“Đúng vậy, xem kìa, mắt đã sáng lên rồi.”

“Nghe lời ngươi, đúng là nên mời tiêu sư, giờ ngươi có thể yên tâm rồi chứ?”

Chúc Thanh Thần gật đầu thật mạnh: “Yên tâm rồi!”

Các lão học quan cười dặn dò: “Chúng ta đều về hết rồi, ngươi ở lại kinh thành, phải cẩn thận, sớm tìm cho mình một nơi tốt đi.”

“Lần trước nói tới Kỳ vương cũng tốt, ngươi hãy suy nghĩ thêm.”

Chúc Thanh Thần đáp: “Ta đã nhớ rồi.”

Một nhóm người lại nói thêm vài câu, rồi chuẩn bị chia tay.

Hôm nay trời quang mây tạnh, thích hợp cho việc lên đường.

Chúc Thanh Thần giúp các lão học quan từng bước bước lên xe ngựa, đứng tại chỗ, vẫy tay: “Thuận buồm xuôi gió!”

Các lão học quan cũng từ cửa sổ thò đầu ra, phóng khoáng vẫy tay: “Đi rồi, ngươi cũng nhanh về đi, đừng đứng ngốc ở đây nữa.”

Nói xong, họ quay lại vào trong xe ngựa.

Một lão học quan chống gậy lên tiếng hỏi: “Các ngươi nói, Tiểu Chúc có thật lòng không? Là tự y muốn đến, hay là Tiêu Trường Húc phái đến để thử chúng ta?”

“Sao lại nói vậy? Tiểu Chúc là đứa trẻ tốt, ta vừa nhìn là biết y thật lòng, các ngươi nghi ngờ y, còn ta đến hiện tại thì chưa bao giờ nghi ngờ.”

“Ngươi thật vớ vẩn, lần trước còn đánh y.”

“Ta không dùng sức, y cũng không để bụng, chỉ vì điểm này, y nhất định là đứa trẻ tốt.”

“Thôi đi, có gì mà tranh cãi? Mấy ngày nay y đã ăn uống cùng chúng ta rồi, còn cùng chúng ta làm thơ, y cũng không làm điều gì xấu, không phải vậy sao?”

Khác với Chúc Thanh Thần, họ đều coi lần chia tay này chính là vĩnh biệt.

Về quê rồi, núi cao đường xa, e rằng không có duyên gặp lại.

Không cần cứ mãi lý giải, cứ coi như y là một đồng liêu tốt bụng tiễn biệt, quan tâm đến họ, như thế có gì là không tốt?

---

Mãi cho đến khi vài chiếc xe ngựa trên quan đạo biến thành vài chấm đen nhỏ.

Chúc Thanh Thần mới quay người trở về.

---

Mặt trời vừa lên, khi về đến nhà, lão thái giám quen thuộc đã đứng đợi trước cửa.

Hắn cười nói: “Chúc học quan trở về rồi? Quân hậu mấy ngày trước đã nhờ học quan tìm mấy quyển cổ thư, không biết lần này có tìm được không?”

Đây là mật hiệu đã được Chúc Thanh Thần và Tạ Minh Nguyệt định trước.

Nghe lão thái giám nói đến cổ thư, Chúc Thanh Thần biết rằng, y phải vào cung.

Chúc Thanh Thần gật đầu đáp “Có”, rồi đi vào thư phòng lấy những thứ đã chuẩn bị sẵn, rồi lại một lần nữa theo lão thái giám vào cung.

---

Tại Điện Quan Sư.

Chúc Thanh Thần vừa xuất hiện, Lâm Tinh và Tạ Minh Nguyệt đã vội vàng ra đón.

“Phu tử!”

“Chúc phu tử đã đến rồi!”

Sợ các cung nữ nhìn ra dấu vết, đây đã là biểu hiện họ kiềm chế cảm xúc.

Chúc Thanh Thần phủi tay áo ngồi xuống, lấy sách đã chuẩn bị sẵn ra, nói chuyện một hồi.

Sau khi đã làm đủ phần bề ngoài, Tạ Minh Nguyệt dùng nhiều lý do đuổi các cung nhân ra ngoài.

Cung nhân rút lui, đóng cửa lại.

Hai học trò vây quanh Chúc Thanh Thần, mắt sáng long lanh nhìn y, gọi thêm một tiếng: “Phu tử.”

“Ừm.” Chúc Thanh Thần mỉm cười, lần lượt vỗ vai họ, “Hai đứa, mấy ngày qua có tốt không? Có bị ức hϊếp không?”

“Không có.” Lâm Tinh lắc lắc cái đuôi cún con không có thực, “Hôm Lão sư mới rời đi chiều hôm đó, ta đã chuyển đến ở cùng sư đệ, có hắn hỗ trợ, ăn no, mặc ấm, trong cung cũng không còn ai dám bắt nạt ta nữa.”

“Ừm.” Chúc Thanh Thần xoa đầu cậu, “Vi sư thấy, cục sưng trên trán đã giảm nhiều, chắc chắn là sống khá tốt.”

Y lại nhìn Tạ Minh Nguyệt: “Còn ngươi thì sao?”

Tạ Minh Nguyệt đáp: “Phiền phu tử quan tâm, mọi việc đều ổn.”

Chúc Thanh Thần lại hỏi: “Về phía Tiêu Trường Húc thì sao? Có gây khó dễ cho các ngươi không?”

“Có!” Nói đến đây, Lâm Tinh trở nên phẫn nộ, “Tối hôm qua, khi ta đang ngủ, Tiêu Trường Húc đột nhiên lẻn vào phòng ta, nói vài lời không rõ ràng, còn muốn cùng ta … cùng ta …”

Cậu không thể nói tiếp.

“Vậy ngươi đã làm gì?”

“Những ngày này ta không ốm, cũng không có sổ mũi.”

“Á?”

Lâm Tinh nhỏ giọng nói: “Cho nên là Tạ sư đệ đến cứu ta.”

Tạ Minh Nguyệt nói: “Khi Tiêu Trường Húc đến, ta đã biết, nên đã dẫn người qua gõ cửa, hắn thấy ta thì không dám làm gì thêm.”

Hắn lo lắng: “Nhưng lần này ta ngăn cản được hắn, lần sau thì chưa chắc. Khi hắn hết kiên nhẫn, e rằng Lâm Tinh sẽ khó tránh khỏi…”

“Vì thế ta mang đến cho các ngươi cái này.” Chúc Thanh Thần từ bao nhỏ mang theo lấy ra hai lọ thuốc nhỏ.

“Đây là gì?”

“Một ít viên thuốc nhỏ. Ăn vào sẽ làm mặt mày tái nhợt, người nóng lên, trông như bị cảm phong hàn.”

Tạ Minh Nguyệt lập tức hiểu ra: “Phu tử muốn chúng ta giả bệnh?”

“Đúng vậy.”

Họ một người là Quân hậu, một người là “Nam sủng dự bị”, nếu Tiêu Trường Húc thật sự muốn làm gì đó với họ, họ không có lý do từ chối.

Trừ phi có ngoại lực tác động, khiến bọn họ không thể thị tẩm.

Chúc Thanh Thần suy nghĩ đi suy nghĩ lại, vẫn thấy cách giả bệnh là tốt nhất, ít nhất có thể duy trì vài tháng.

Tạ Minh Nguyệt nhận lấy lọ thuốc: “Ta sẽ xem xem các Thái y nào có thể mua chuộc, đã làm thì phải làm đến nơi đến chốn.”

“Được.” Chúc Thanh Thần dặn dò, “Nhưng thuốc có ba phần độc, đừng dùng nhiều quá, các ngươi tự cân nhắc.”

“Vâng, Phu tử yên tâm.”

Ba người lại nói chuyện thêm một lát.

Chúc Thanh Thần suy nghĩ một chút, lấy ra cái danh hiệu đã chôn sâu trong lòng, hỏi: “Minh Nguyệt, ngươi có biết Kỳ vương không?”

Tạ Minh Nguyệt đáp: “Nghe qua rồi. Kỳ vương là nhi tử thứ tư của tiên đế, cũng là huynh trưởng duy nhất còn lại của Tiêu Trường Húc.”

Chúc Thanh Thần vội hỏi: “Ngươi có biết tài năng của Kỳ vương thế nào? Quản lý ra sao không?”

Tạ Minh Nguyệt nhíu mày, ngập ngừng như muốn nói lại thôi: “Kỳ vương trước đây… tài năng chắc cũng khá, Kỳ Sơn dưới quyền hắn ta, vẫn giữ được bình yên, không có chuyện xấu gì truyền ra.”

Nghe vậy, có vẻ cũng tạm ổn.

Nhưng Chúc Thanh Thần nhạy bén nhận ra một từ không bình thường—

“Trước đây?” Chúc Thanh Thần nghi hoặc, “Sao lại nói là ‘trước đây’?”

“Bởi vì…” Tạ Minh Nguyệt dừng lại một chút, “Kỳ vương đã điên rồi.”

“Điên rồi?!” Chúc Thanh Thần không thể tin vào tai mình, cả người ngồi thẳng dậy, “Từ khi nào?”

“Ngay hôm qua.”

“Vài ngày trước, Tiêu Trường Húc vì muốn uy hϊếp Kỳ vương, đã sai người chặt đầu mấy hoàng tử, bỏ vào hộp gấm, gửi cho Kỳ vương.”

“Nghe nói, Kỳ vương mở hộp gấm trước mặt bao người, bị dọa đến nỗi ngã từ lưng ngựa xuống, tỉnh lại thì hành vi lạ lùng, mấy tên thị vệ cũng không giữ nổi, đã hoàn toàn điên rồi.”

“Tiêu Trường Húc phái ám vệ truyền tin trở về, lúc ấy ta đang ở bên cạnh, tận mắt chứng kiến.”

Hộp gấm?

Chúc Thanh Thần không khỏi nghĩ đến cảnh tượng lần trước khi rời cung.

Hai quan viên, hai hàng thị vệ, mấy chiếc hộp gấm.

Một giọt máu đỏ tươi, rơi xuống trước mặt y.

Vậy nên…

Những hộp gấm đó chứa đầy đầu người!