Chương 18: Tra công mất mạng

Trong và ngoài cung, yên tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Khi Chúc Thanh Thần và Lý Việt trở lại điện Cần Chính, hai học trò của họ cũng đã quay về.

Hai người ngồi đối diện nhau trong đại điện, không nói nhiều, sắc mặt cũng không được tốt lắm.

Thấy Chúc Thanh Thần trở về, cả hai lập tức đứng dậy.

"Phu tử."

“Lão sư."

"Ừ." Chúc Thanh Thần đáp nhẹ, tháo áo choàng khoác trên người rồi tiện tay khoác lên vai Lý Việt, "Việc đã xử lý xong hết chưa?"

Tạ Minh Nguyệt gật đầu: "Đã xử lý xong."

"Vậy thì tốt." Chúc Thanh Thần bước tới, vẫy tay với Tạ Minh Nguyệt, "Còn vài đạo thánh chỉ cần soạn, Minh Nguyệt, ngươi viết đi."

"Phu tử, ta ư?" Tạ Minh Nguyệt chỉ vào mình, có chút do dự, "Nếu là chuyện trong cung thì ta lo được, nhưng chuyện triều đình, vẫn nên để Phu tử..."

"Chính ngươi viết, lại đây." Chúc Thanh Thần hít một hơi, giọng nghiêm túc, "Phu tử đêm qua ngồi nơi gió lùa, hôm nay hơi cảm lạnh..."

Nghe thấy phu tử bị cảm, hai học trò lập tức lo lắng, không còn nghe thấy những lời khác của y nữa.

"Phu tử có nghiêm trọng không? Sao Phu tử không nói sớm? Ta sẽ gọi người đi tìm thái y ngay." Tạ Minh Nguyệt vội vàng bước ra cửa, lớn tiếng gọi, "Người đâu!"

Lâm Tinh thì nhanh chóng tiến lên đỡ lấy tay y, “Lão sư, Lão sư vất vả quá, để ta dìu Lão sư đi."

"Chưa đến mức không đi nổi đâu." Chúc Thanh Thần vừa bực vừa buồn cười, rút tay về, "Minh Nguyệt, trở lại, đừng làm quá lên. Ngồi xuống viết đi, ta đọc, ngươi chép chỉ dụ, Lâm Tinh nếu muốn xem thì ở lại xem."

Y nhẹ nhàng nói: "Chỉ dụ thôi, đâu phải thiên thư, Tiêu Trường Húc còn viết được, các ngươi tất nhiên cũng viết được."

Tạ Minh Nguyệt lo lắng nhìn Phu tử, nhưng cuối cùng vẫn phải nghe theo, kéo tà áo lên, bước tới ngồi vào vị trí cao của Tiêu Trường Húc thường ngồi xử lý tấu chương, dùng chặn giấy trải giấy ra, cầm lấy bút lông.

"Phu tử xin hãy đọc."

Chúc Thanh Thần trầm ngâm: "Viết lá thư đầu tiên, gửi đến quân đội Kinh đô và các vùng lân cận. Nói rằng hoàng đế bị trọng bệnh, đặc biệt triệu Kỳ Vương cùng Kỳ Vương phi về kinh giám quốc, Quân hậu phò trợ, nếu không có hổ phù thì không được tự ý hành động, kẻ nào trái lệnh chém ngay."

"Vâng." Tạ Minh Nguyệt nhúng bút vào mực, suy nghĩ một lát rồi bắt đầu viết.

Chúc Thanh Thần kéo ghế đến ngồi dưới bậc thềm. Lý Việt lại lấy áo choàng đắp lên người y.

"Phu tử xem, mở đầu như vậy có được không?" Tạ Minh Nguyệt vừa viết xong một hàng, đã định đưa cho Chúc Thanh Thần xem.

Chúc Thanh Thần nói: "Viết hết rồi hẵng đưa ta xem, giờ mới là bản thảo, không sao đâu, cứ thoải mái mà viết."

"Vâng." Tạ Minh Nguyệt đáp lời, tiếp tục viết.

Lâm Tinh ngồi bên cạnh nhìn.

Chẳng bao lâu, Tạ Minh Nguyệt đã viết xong lá thư đầu tiên.

"Phu tử."

"Tốt." Chúc Thanh Thần nhận lấy tờ giấy, "Ta sẽ xem, ngươi viết tiếp lá thứ hai. Từ khi Tiêu Trường Húc lên ngôi, đã bãi miễn và phế truất không ít trung thần, thánh chỉ này hãy triệu họ về kinh."

"Vâng."

"Dùng danh nghĩa của ngươi, đừng dùng của Tiêu Trường Húc."

"Ta hiểu rồi."

Việc này là cơ hội tốt để thu phục lòng người, củng cố quyền lực.

Tất nhiên phải để Tạ Minh Nguyệt thực hiện.

Chúc Thanh Thần cúi đầu, xem qua sơ bộ tờ chỉ dụ mà Tạ Minh Nguyệt vừa soạn.

Cho đến khi Tạ Minh Nguyệt viết xong lá thứ hai, y cũng nhận lấy.

"Viết khá lắm." Chúc Thanh Thần gật đầu, cầm bút và sửa lại vài câu, "Với quân đội ngoài kia, phải nói mạnh mẽ hơn chút. Tình hình hiện giờ rất đặc biệt, phải đảm bảo họ không sinh lòng bất mãn, không xảy ra phản loạn, nhất định phải có khí thế. Dù chỉ có năm trăm tử sĩ dưới trướng, cũng phải làm ra vẻ như có năm mươi vạn quân mã."

Tạ Minh Nguyệt cúi đầu, chăm chú quan sát: "Vâng."

"Triệu các trung thần vô tội về kinh, khen ngợi họ vài câu, họ sẽ thích, nhưng đừng nói rằng Tiêu Trường Húc tàn bạo thế nào. Dù họ có nghĩ như vậy, nhưng ngươi là Quân hậu, tạm thời không thể nói thế. Các triều thần không thích những quân vương tàn bạo, cũng không thích có người ở sau lưng nói xấu quân vương. Như vậy sẽ bị coi là không độ lượng, tính toán chi li, nhỏ nhen."

"Ta hiểu rồi."

"Tốt lắm." Chúc Thanh Thần đưa giấy lại cho hắn, "Chép lại một lần nữa, rồi gửi đến Thượng Thư Đài."

"Vâng." Tạ Minh Nguyệt nhận lấy giấy, ngồi lại trước án thư.

Chúc Thanh Thần quấn áo choàng, nghiêm trang nói: "Việc soạn chỉ dụ này vốn dĩ là do các quan văn bên cạnh hoàng đế lo liệu, nhưng tình hình hiện tại đặc biệt, ta cũng muốn dạy ngươi vài điều, nên mới để ngươi viết."

"Ta hiểu mà." Tạ Minh Nguyệt gật đầu, "Phu tử yên tâm. Hôm nay những lời Phu tử dạy, ta đều đã thấu."

"Ừ." Chúc Thanh Thần hài lòng nhìn hắn, "Trước đây Phu tử dặn các ngươi, trong cung chỉ cần bảo toàn mạng sống, không được tự ý hành động, là vì khi đó tình hình khẩn cấp, sợ rằng sẽ khiến Tiêu Trường Húc nghi ngờ."

"Nhưng bây giờ thì khác rồi, Tiêu Trường Húc đã bị bắt sống, các ngươi có thể tự mình xử lý những việc này. Phu tử cảm lạnh có vẻ nặng hơn, thời gian này trong cung ngoài cung đều nhờ các ngươi lo liệu nhiều hơn."

"Phu tử…"

Chưa kịp để Tạ Minh Nguyệt nói thêm, Chúc Thanh Thần đã quấn lấy áo choàng, đứng dậy.

"Ôi, đầu ta choáng quá, ta sắp ngất rồi."

Y ôm đầu, loạng choạng rồi chuẩn xác ngã vào lòng Lý Việt.

Ôi, ta ngất mất rồi!

"Phu tử!" Hai học trò vội vàng chạy tới.

Chúc Thanh Thần vẫy tay với họ, yếu ớt nói: “Vi sư không sao, chắc là do đêm qua không ngủ được, về nghỉ một giấc sẽ khỏe lại. Các ngươi viết xong chiếu thư cũng nên về nghỉ ngơi sớm."

Chúc Thanh Thần ốm yếu dựa vào người Lý Việt, được Lý Việt khoác vai dìu ra ngoài.

"Chúc khanh khanh, ngươi ổn chứ?"

"Không ổn, ta ngất mất rồi, không đi nổi nữa, cần Vương gia bế về."

Tạ Minh Nguyệt và Lâm Tinh nhìn nhau.

Lâm Tinh nhíu mày, khẽ nói: "Ngươi nói xem, Phu tử có phải đang giả bệnh để rèn luyện ngươi không?"

Tạ Minh Nguyệt cũng cau mày: "Ngươi đúng là thầy trò với Phu tử, đến cả dáng giả bệnh cũng giống nhau y hệt."

"Nói bậy!" Lâm Tinh chống nạnh, "Phu tử thế này nhìn là biết giả rồi! Ta giả bệnh còn giống hơn Phu tử nhiều!"



Trong ba ngày tiếp theo, Chúc Thanh Thần lấy lý do cảm lạnh để nhường lại nhiều công việc cho hai học trò, đặc biệt là cho Tạ Minh Nguyệt.

Y dạy Tạ Minh Nguyệt cách dùng tư cách Quân hậu ban chỉ dụ, làm yên lòng các quan viên và người trong cung.

Y cũng dạy Tạ Minh Nguyệt cách xử lý những quan viên dưới quyền Tiêu Trường Húc trước kia, và làm thế nào để an ủi các quan viên bị Tiêu Trường Húc bãi miễn.

Y thậm chí còn dạy Tạ Minh Nguyệt cách phê duyệt các tấu chương.

Do đó, Tạ Minh Nguyệt, Quân hậu bị cưỡng ép triệu vào cung, đã dần chiếm được một vị trí trong triều đình và trong lòng người.

Ngày hôm đó, Tạ Minh Nguyệt đang một mình xử lý công vụ trong điện Cần Chính.

Dương Công công vội vã vào điện, cúi mình hành lễ rồi tiến lên báo cáo.

"Quân hậu, Tiêu Trường Húc trong lãnh cung cứ la hét không ngừng, lúc thì mắng chửi, lúc thì cầu xin, giờ lại khóc lóc nói rằng mình đã sai, sắp chết rồi, muốn trước khi chết được gặp Quân hậu và Lâm công tử một lần, để tạ tội. Các thị vệ không biết phải xử lý thế nào, nên đến đây bẩm báo."

Tạ Minh Nguyệt siết chặt tay cầm bút, hỏi: "Hắn đã bị giam trong lãnh cung bao lâu rồi?"

Dương Công công tính toán một chút: "Không nhiều không ít, đúng ba ngày."

"Chỉ có ba ngày, còn chưa chết, vẫn còn sức làm trò." Tạ Minh Nguyệt không đổi sắc mặt, "Bảo các thị vệ canh giữ như thường lệ, không cần quan tâm. Nếu hắn còn tiếp tục mắng chửi, làm ồn ào, thì vào tát hắn hai cái, đá hắn hai chân."

Dương Công công lại nói: "Hắn còn khóc lóc đòi thái y đến xem, bảo rằng vết thương do mũi tên trên vai đã hoại tử, tay sắp hỏng."

Tạ Minh Nguyệt lạnh lùng đáp: "Bảo hắn nếu tay đã hỏng, cũng không cần nữa, trực tiếp chém đi, làm thành nhân sâm, ngâm trong rượu, còn có thể sống lâu hơn."

Ngay khi Tạ Minh Nguyệt dứt lời, bên ngoài điện, Chúc Thanh Thần dẫn theo Lâm Tinh bước vào.

Biểu tình lạnh lùng trên mặt Tạ Minh Nguyệt thoáng ngần ngại, có phần không được tự nhiên, vội vàng đứng dậy, quay lại với vẻ ôn hòa như trước, gọi: "Phu tử."

Chúc Thanh Thần gật đầu: "Ừ, cảm lạnh đã khá hơn, đến thăm ngươi đây."

"Vâng…" Tạ Minh Nguyệt tiến lên đỡ y, âm thầm quan sát sắc thái của Phu tử và Lâm Tinh, có chút lo lắng.

Hắn sợ rằng Phu tử và Lâm Tinh nghĩ mình quá tàn nhẫn.

"Ta chưa đến mức phải cần người dìu mới đi được." Chúc Thanh Thần nhẹ nhàng gạt tay hắn, thấy biểu tình của hắn, trong lòng đã rõ, bình thản nói, "Làm tốt lắm."

Tạ Minh Nguyệt hơi ngẩn ra: "Phu tử…"

"Ta đang khen ngợi ngươi, làm tốt lắm." Chúc Thanh Thần nghiêm mặt nói, "Nên làm như vậy, một đao chém chết, quá dễ dãi với hắn. Đưa hắn trở lại lãnh cung, để hắn tự trải nghiệm kết cục của mình nếu không có sao của chúng ta cứu giúp."

"Vâng." Tạ Minh Nguyệt mỉm cười, trong lòng cũng có thêm phần vững chắc.

Chúc Thanh Thần lại dặn dò: "Hiện tại ngươi là Quân hậu, ngươi nắm giữ triều chính, cung trong cung ngoài đều do ngươi quản lý, muốn làm gì thì cứ làm, không cần e ngại."

“Tinh Tinh quá hiền lành, ngươi thì không thể mềm lòng. Ngươi phải báo thù cho cả hai người các ngươi, cũng như cho tất cả mọi người trong thiên hạ. Sợ gì chứ? Có Phu tử và Vương gia làm chỗ dựa cho các ngươi, cứ việc báo thù."

"Vâng!"



Đêm xuống, ánh nến mờ ảo.

Lý Việt ngồi trên ghế nhỏ, đặt chân lên một chân khác, đang dùng vải lụa lau chùi thanh kiếm của mình, lau cho nó bóng loáng.

Chúc Thanh Thần nằm trên giường, đầu gối lên chân của Lý Việt, đang đọc một quyển sách.

Hai người đều đã rửa mặt xong, ngồi cạnh nhau làm việc của mình, không khí rất hòa hợp—

"Lý Việt, ngươi đè lên tóc của ta rồi."

“Ồ."

"Ngươi lại đè lên tóc của ta rồi."

"Biết rồi."

"Ngươi lại…" Chúc Thanh Thần đột nhiên cảm thấy có điều gì không ổn, che đầu mình, từ chân Lý Việt bò dậy, "Ngươi không phải đã dùng kiếm cắt tóc của ta đấy chứ?"

"Không phải đâu." Lý Việt tỏ vẻ tội nghiệp, "Chúc khanh khanh, ngươi nghi ngờ ta."

Chúc Thanh Thần đã không còn tin vào kiểu này nữa, lập tức giữ chặt Lý Việt trên giường, sờ soạng khắp nơi: "Nếu ta tìm thấy một sợi tóc, ngươi sẽ xong đời!"

Ngay sau đó, Chúc Thanh Thần đã tìm thấy hai sợi tóc từ người Lý Việt.

"Đây là cái gì?"

"Tóc của ngươi."

"Sao lại rụng?"

"Bị ngươi đè rụng, không phải ta cắt."

"Ta đã bảo ngươi đừng lau kiếm trên giường, ngươi vẫn cố tình lau, ngươi phải đền tóc của ta!"

Chúc Thanh Thần tức giận đánh người.

Hai hệ thống ngồi trên bậu cửa sổ.

Hệ thống màu xanh an ủi: “Thần Thần, với tư cách là người cổ đại, số tóc của ngươi đã rất nhiều rồi."

"Đúng vậy." Lý Việt xoa đầu y, “Vừa đen vừa dài, rất đẹp."

"Các ngươi hiểu cái gì?" Chúc Thanh Thần tức tối, "Kể từ khi đến thế giới này, bắt đầu âm thầm mưu đồ phản loạn, mỗi ngày tóc ta đều rụng."

"Vậy cũng tốt mà." Hệ thống phản diện thở dài, "Suy nghĩ thoáng hơn, dù sao tóc dính trên người hắn cũng là của ngươi, không phải của người khác."

Chúc Thanh Thần và Lý Việt hít sâu một hơi, đồng thanh: "Im lặng, ra ngoài."

“Ò." Hai hệ thống lặng lẽ bay đi.

Chúc Thanh Thần cuối cùng vỗ vỗ Lý Việt: "Đi ngủ."

Lý Việt thổi tắt nến, ôm chặt y: "Đi ngủ!"

Một mảnh tối đen, hai người nằm trên giường, Lý Việt ôm chặt Chúc Thanh Thần, như con sói, hít ngửi tóc và cổ y.

Chúc khanh khanh, thơm thơm.

Chúc Thanh Thần đã quen với việc này, không buồn ngăn cản, chỉ nằm xuống giường, như con mồi đã bị trói, để hắn tự do sắp xếp tư thế.

Dù sao Lý Việt cũng sẽ không ăn y.

Hai người như những con thú nhỏ, ôm lấy nhau, dựa vào nhau, không biết bao lâu đã ngủ say.

Không biết đã qua bao lâu, trong giấc mơ, bên ngoài điện bỗng vang lên một tiếng: "Vương gia, vương phi."

Lý Việt mở mắt, dùng tay che tai Chúc Thanh Thần, quay đầu lại, hạ giọng đáp: "Có chuyện gì?"

Bên ngoài, tử sĩ báo cáo: "Người trong lãnh cung định nhảy lầu, khóc lóc nói xin lỗi Quân hậu và Lâm công tử, muốn chết để tạ tội, Quân hậu và Lâm công tử đã qua đó."

Tiêu Trường Húc? Muốn nhảy lầu?

Lý Việt nhíu mày, nhanh chóng nói: "Không cần quan tâm hắn, hắn muốn nhảy thì cứ nhảy. Nếu nhảy rồi thì thu dọn xác, không nhảy thì đẩy hắn xuống."

Dù sao, hai học trò của Chúc Thanh Thần đã qua đó rồi, đã lớn đầu như vậy, không thể không xử lý được chuyện nhỏ này chứ?

Hắn và Chúc Thanh Thần đang ngủ ngon, đừng làm phiền bọn họ.

Lý Việt quay đầu, ôm chặt Chúc Thanh Thần trở lại.

Tiếp tục ngủ.

"Vâng." Tử sĩ đáp một tiếng, chuẩn bị lui xuống.

Không ngờ đúng lúc này, Chúc Thanh Thần "hừ hừ" hai tiếng, bị đánh thức.

Y kéo áo của Lý Việt, dụi mắt hỏi: "Có chuyện gì?"

"Không có gì." Lý Việt đáp qua loa, "Tiêu Trường Húc muốn nhảy lầu."

"Ngươi không nói sớm!"

Chúc Thanh Thần lập tức tỉnh táo, mở mắt ra, "vèo" một cái ngồi dậy trên giường.

Lý Việt nhíu mày: "Hai học trò của ngươi đã qua đó rồi."

"Thế thì ta càng phải qua đó!" Chúc Thanh Thần muốn từ trên người hắn bò ra, kết quả vụng về bị chăn cuốn vào, ngã thẳng vào lòng Lý Việt.

"Á!"

Lý Việt ôm y lại: "Bọn họ đâu phải trẻ ba tuổi, đi đâu cũng cần ngươi đi theo."

Chúc Thanh Thần nghiêm mặt: "Hai học trò của ta ngốc nghếch như vậy, làm sao ứng phó nổi? Nếu Tiêu Trường Húc la lối ầm ĩ, truyền ra ngoài thì sao?"

Chúc Thanh Thần nắm lấy cổ áo của Lý Việt, kéo hắn lại gần: "Hơn nữa, ngươi là phu quân của Lão sư bọn họ, cũng là sư công, không nên quan tâm đến hai học trò một chút sao?"

Rất có lý.

Lý Việt gật đầu, ôm Chúc Thanh Thần lên: "Đi thôi."

Chúc Thanh Thần đập hắn: "Chưa mang giày."

"Quấn một cái chăn ra ngoài, vừa vặn thể hiện địa vị sư công của ta."

"Lý Việt, đôi khi ta thật sự nghi ngờ ngươi không phải giả điên."

Lý Việt đặt y xuống, Chúc Thanh Thần mang giày và áo khoác, chuẩn bị đi xem xét.

Gió đêm mát lạnh, lãnh cung vắng vẻ.

Chúc Thanh Thần và Lý Việt sánh bước đi qua cung đạo, bước chân gấp gáp.

Từ xa, có thể thấy một bóng người đứng trên mái điện đối diện, thậm chí còn nghe thấy tiếng Tiêu Trường Húc gào thét.

Chúc Thanh Thần nhíu mày, thì thầm: "Hắn không thể chọn ban ngày để nhảy lầu sao? Cứ phải vào lúc đêm khuya làm phiền giấc ngủ người khác?"

Lý Việt ôm vai y, xoa tai cho y, nói một cách huyền bí: "Nhảy lầu vào ban đêm có phần nghệ thuật hơn."

Ánh đêm mênh mông, một thân ảnh trắng tinh, quyết liệt xé toạc màn đêm, kẻ bên dưới không ngừng khóc lóc, ân hận không thôi.

Quả thật là một cảnh đẹp kỳ lạ.

Hai người đến trước lãnh cung, thấy Tạ Minh Nguyệt và Lâm Tinh đã có mặt.

Hai người họ rõ ràng cũng bị tiếng ồn đánh thức, vội vàng khoác áo, chưa kịp chải tóc, đã đến nơi.

Hiện giờ, cả hai đều ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Trường Húc trên mái điện.

Chúc Thanh Thần đến bên họ, hỏi: "Tình hình thế nào?"

Hai người mới hồi thần, đồng thanh gọi: “Phu tử."

Tạ Minh Nguyệt hỏi: "Đánh thức Phu tử rồi sao?"

"Không có, là thị vệ báo lại." Chúc Thanh Thần cũng ngẩng đầu nhìn lên mái điện, "Hắn lại gây chuyện gì vậy?"

Lâm Tinh lắc đầu: "Không biết, ta và Minh Nguyệt cũng vừa mới đến."

“Thị vệ không giữ được, để hắn trèo lên mái điện. Sau khi lên, hắn khóc lóc xin lỗi ta và Minh Nguyệt, muốn đền tội cho chúng ta."

Tạ Minh Nguyệt nói thêm chi tiết, nhưng cũng không rõ Tiêu Trường Húc thực sự muốn làm gì.

Đền tội cho họ?

Họ không tin một chữ nào.

Họ chỉ cảm thấy đó là báo ứng xứng đáng, là tội lỗi của hắn.

Vài tháng trước, Lâm Tinh đứng trên thành lầu, do dự có nên nhảy xuống hay không.

Bây giờ, đến lượt Tiêu Trường Húc rồi.

Chúc Thanh Thần nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy Tiêu Trường Húc đứng trên mái điện của lãnh cung, trán và vai còn quấn băng trắng.

Vì hắn trèo lên mái, vết thương đã rách ra, máu tươi chảy xối xả, thấm đẫm băng và áo, gió lạnh thổi qua, lại đông lại, bẩn thỉu xộc xệch, trông như quỷ dữ từ địa ngục bò ra.

Vừa lúc, Tiêu Trường Húc cũng nhìn thấy y, quát lớn: "Chúc Thanh Thần!"

Chúc Thanh Thần bình thản, nhìn hắn chăm chú, làm gì?

Tiêu Trường Húc không nói gì thêm, lại quay sang Lâm Tinh và Tạ Minh Nguyệt: "Tinh Tinh, Minh Nguyệt, là ta có lỗi với các ngươi, ta sai rồi. Nhưng Chúc Thanh Thần cũng không phải là người tốt!"

Ba người nhìn nhau.

Ừm… nếu họ đoán không nhầm, chiêu này gọi là "kích động chia rẽ".

Nhưng…

Ba người quay đầu, cùng nhìn về phía Tiêu Trường Húc, muốn nghe hắn còn nói gì nữa.

Tiêu Trường Húc tiếp tục la lối: “Kỳ vương và Chúc Thanh Thần lòng lang dạ sói, ý đồ mưu phản soán ngôi, sau khi ta chết, sẽ không còn ai chống lại họ, các ngươi phải cẩn thận. Minh Nguyệt, ta đã cho ngươi quyền chấp chính, ngươi phải hết sức bảo vệ Tinh Tinh!"

Tạ Minh Nguyệt và Lâm Tinh sắc mặt phức tạp.

Liệu có khả năng, Tạ Minh Nguyệt đã sớm chấp chính? Cần gì phải ở đây giả vờ trao quyền?

Liệu có khả năng, Tạ Minh Nguyệt đã bảo vệ Lâm Tinh từ mấy tháng trước? Có phải là vì sự đe dọa của ngươi mà bảo vệ không?

Liệu có khả năng, Phu tử vốn là Phu tử giỏi nhất trên đời, ngươi vốn không thể chống lại được?

Ngươi đang diễn trò gì thế?

"Ta có lỗi với các ngươi, ta biết sai rồi, ta sẽ dùng cái chết để chuộc lỗi, ta chết rồi, tang lễ không cần quá xa hoa, mọi thứ giản lược…”

Ồ, hắn còn tự mình sắp xếp tang lễ?

"Tinh Tinh, những ngày qua, ta ở lãnh cung, nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây, ta nhớ khi ngươi giúp ta xin thuốc ở Thái Y viện, nhớ ngươi mang thức ăn mùa đông từ phòng bếp đến cho chúng ta."

Tạ Minh Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng.

Ngươi nói lại lần nữa?

Hắn quay đầu, thấp giọng ra lệnh cho thị vệ: "Leo lên từ phía sau mái, lôi hắn xuống."

Tiêu Trường Húc tiếp tục cầu xin: "Tinh Tinh, ngươi nhìn ta, nhìn ta lần cuối được không? Không còn ai đối xử tốt với ta như ngươi, nhìn ta lần cuối…”

Lâm Tinh không chịu nổi nữa, nắm chặt tay, lớn tiếng chất vấn: "Ngươi có nhảy không? Còn ầm ĩ đến bao giờ? Chúng ta còn phải về ngủ."

Tiêu Trường Húc sững sờ.

Chúc Thanh Thần không nhịn được cười: "Phụt—"

Ô kìa, trò “Truy phu hỏa táng tràng" cũ rích của một tên tra công đã hỏng bét rồi!

Lâm Tinh không chỉ không phối hợp, mà còn thúc giục hắn nhảy nhanh lên.

Ngay lập tức, Lâm Tinh nhìn xung quanh, nắm tay Tạ Minh Nguyệt, nghiêm nghị nói: "Ngươi làm rối loạn giấc ngủ của ta và Minh Nguyệt! Ngươi có phải ghen tỵ vì tình cảm của chúng ta không?"

Hả? Chờ chút!

Nụ cười trên mặt Chúc Thanh Thần cũng đông cứng lại.

Hai học trò của y ngủ cùng nhau sao?

Từ khi nào? Sao y không biết?

Tạ Minh Nguyệt nắm tay Lâm Tinh, nhìn về phía Tiêu Trường Húc với ánh mắt không thể tin nổi, lạnh lùng nói: "Thật ra không muốn để ngươi biết chuyện này, sợ ngươi biết rồi lại khóc lóc ầm ĩ, làm phiền người khác."

"Nhưng Tinh Tinh đã nói rồi, ta cũng sẽ nói cho ngươi biết. Ngày Hoàng đế và Quân hậu đại hôn—" Tạ Minh Nguyệt ngừng một chút, "Thực ra là hôn lễ của ta và Tinh Tinh. Ngươi đối xử tệ với y, ta đã đưa y vào cung, lấy lý do dạy dỗ quy củ, ăn ở cùng nhau, thậm chí đã bái lạy Phu tử, chẳng khác gì phu phu."

“Nói ra thì, ta và Tinh Tinh còn phải cảm ơn ngươi đã làm mai.”

Lâm Tinh cũng không tin nổi, nhìn Tạ Minh Nguyệt.

Tạ Minh Nguyệt, ngươi còn dối trá hơn cả ta!

Chúng ta khi nào trở thành phu phu rồi?

“Á!”

Một tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên, Tiêu Trường Húc suýt nữa thì ngất xỉu: “Các ngươi… các ngươi dám sao? Các ngươi bịa đặt! Lâm Tinh thích ta! Ngươi cũng thích ta! Các ngươi đều là của ta! Các ngươi sao có thể… sao có thể…”

“Tại sao không thể?” Tạ Minh Nguyệt sắc mặt nhạt nhẽo, “Ngươi không phải người tốt, Tinh Tinh tại sao không thể chọn ta?”

Lúc này, mấy thị vệ mà Tạ Minh Nguyệt phái đi cũng từ mái sau leo lên, tay cầm dây thừng, sẵn sàng trói Tiêu Trường Húc xuống.

Tiêu Trường Húc thở hổn hển, gần như bị tức chết.

Hắn cố gắng bình tĩnh lại, thuyết phục bản thân: “Tinh Tinh, Minh Nguyệt, các ngươi không cần phải lừa dối ta, ta biết các ngươi không thể tha thứ cho ta, cả đời này ta có lỗi với các ngươi, nếu có kiếp sau, ta nhất định làm trâu làm ngựa, chuộc lỗi với các ngươi, cầu xin các ngươi tha thứ…”

Hắn vừa nói vừa nhắm mắt, dang tay ra, toàn thân ngả về phía trước.

Chúc Thanh Thần vốn còn đang sốc vì việc hai học trò ngủ cùng nhau, nghe đến chữ “kiếp sau”, lập tức phản ứng, hoảng hốt kêu lên: “Nhanh kéo hắn lại! Không cho phép hắn nhảy!”

Thị vệ phía sau Tiêu Trường Húc nghe lệnh, đồng loạt ném dây thừng.

Một sợi dây thừng thô, chính xác quấn quanh cổ Tiêu Trường Húc.

Một tiếng thét thảm thiết, Tiêu Trường Húc bị treo lơ lửng giữa không trung.

Chúc Thanh Thần nghiêm nghị: “Kéo thật chặt! Treo hắn chết cũng được! Nhưng không thể để hắn nhảy lầu!”

Kiếp sau, kiếp sau!

Hóa ra, hóa ra Chúc Thanh Thần luôn cảm thấy có gì đó không đúng!

Chết vì nhảy lầu là một trong những cái chết dễ tái sinh nhất, tuyệt đối không thể để Tiêu Trường Húc nhảy lầu!

Bốn năm thị vệ kéo mạnh, Tiêu Trường Húc bị treo lơ lửng, mặt đỏ bừng, hai tay siết chặt dây thừng, hai chân vật lộn, hoàn toàn không còn sự dũng cảm khi sắp chết.

Chuộc lỗi gì chứ?

Cũng chỉ là trò diễn cho Tạ Minh Nguyệt và Lâm Tinh xem mà thôi.

Có lẽ hắn nghĩ rằng, chỉ cần hắn cũng nhảy lầu, có thể làm rạn nứt quan hệ giữa thầy trò, Tạ Minh Nguyệt và Lâm Tinh sẽ khóc lóc cầu xin hắn đừng nhảy.

Thực sự nực cười.

Dần dần, động tác của Tiêu Trường Húc ngày càng nhỏ, mặt cũng tím tái đi.

Không biết đã trôi qua bao lâu, ám vệ kéo hắn trở lại mái điện, vỗ vỗ mặt hắn, lại bấm vào huyệt nhân trung.

“Bẩm Vương phi, người dường như đã ngất đi.”

Chúc Thanh Thần nhìn Tạ Minh Nguyệt và Lâm Tinh: “Đã giao cho các ngươi xử lý, thì cứ để các ngươi xử lý. Chỉ có một điều, ngoài mọi chuyện khác, không được để hắn nhảy lầu.”

Hai học trò gật đầu: “Vâng.”

Thị vệ đưa người xuống mái điện, Tạ Minh Nguyệt bước tới, cúi đầu nhìn Tiêu Trường Húc.

Vết thương trên người Tiêu Trường Húc vẫn chưa khỏi, thịt thối bốc mùi hôi, cổ còn mới thêm vết thít, giống như vết tích khi hắn siết cổ Tạ Minh Nguyệt.

Nhưng lạ lùng, hắn đã như vậy, mặt vẫn hiện lên sắc đỏ không bình thường, thở dốc như bị thiếu không khí, tiếng thở vang to.

Vẫn còn sức leo lên mái, không biết hắn là sắp hồi phục, hay sắp chết.

——Hồi quang phản chiếu.

Tạ Minh Nguyệt dường như hiểu ra điều gì.

Hắn thu ánh mắt về, quay đi, ra lệnh: “Giam giữ hắn lại đi, hắn không sống được bao lâu nữa.”

“Vâng.” Thị vệ đưa Tiêu Trường Húc trở lại gian phòng cũ nát trong lãnh cung.

Mọi việc bắt đầu ở đây, thì nên để mọi việc kết thúc ở đây.

Tạ Minh Nguyệt quay lại, nói với Chúc Thanh Thần: “Phu tử, đã xử lý xong, chúng ta về thôi.”

“Được.”

Chúc Thanh Thần và Lý Việt đi trước, Tạ Minh Nguyệt và Lâm Tinh theo sau.

Khi qua ngưỡng cửa, gió đêm thổi qua tai Lâm Tinh, cậu mơ hồ nghe thấy, gió mang đến một tiếng cầu xin —

“Cầu xin ngươi, cứu ta…”

Đây là câu nói đầu tiên của Tiêu Trường Húc khi cậu mới xuyên vào, nằm trên tuyết, nói với cậu như thế.

Cũng vì câu nói này, Lâm Tinh đã mềm lòng, cứu hắn một mạng.

Nhưng lần này, Lâm Tinh không định cứu hắn nữa.

Nếu có thể, Lâm Tinh thà rằng lúc đầu không cứu hắn.

Cảm nhận thấy Lâm Tinh có vẻ thất thần, Tạ Minh Nguyệt quay đầu nhìn cậu, nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì.” Lâm Tinh lắc đầu, “Chỉ là hơi lạnh.”

Tạ Minh Nguyệt nắm tay Lâm Tinh, quả thật hơi lạnh: “Về nghỉ đi, đừng bận tâm đến chuyện này nữa.”

Tạ Minh Nguyệt quay đầu, ra hiệu cho Dương công công.

Dương công công lập tức hiểu ý, dừng bước, quay lại: “Truyền lệnh của Quân hậu, hành động.”

Vậy là các thị vệ mang rượu và dụng cụ tra tấn, tiến vào lãnh cung.



Khi tin tức từ lãnh cung truyền đến, đã là sáng sớm hôm sau.

Ánh nắng rực rỡ.

Tạ Minh Nguyệt ngồi trước bàn, xem xét các tấu chương.

Chúc Thanh Thần và Lâm Tinh ngồi bên cạnh, đang dùng bữa sáng.

Chúc Thanh Thần mệt mỏi đến mức không muốn nhấc tay, bữa sáng cũng phải để Lý Việt đút cho, y chỉ việc mở miệng.

Lâm Tinh hỏi: “Lão sư, đêm qua cũng không ngủ ngon sao?”

“Đúng vậy.” Chúc Thanh Thần lại ngáp một cái, “Đêm qua xảy ra chuyện đó, về phòng không ngủ được.”

Mỗi lần nhắm mắt, trước mắt y lại hiện lên hình ảnh ghê tởm của Tiêu Trường Húc.

Y không ngủ được, nên bắt đầu quấy rầy Lý Việt, đòi Lý Việt kể chuyện cười, còn viết chữ trên ngực Lý Việt, cuối cùng bị Lý Việt giữ chặt trên giường và bị dạy dỗ một trận.

Lúc này, Dương công công vào báo: “Vương gia, học quan, Quân hậu, thị vệ ở lãnh cung có tin báo.”

Tạ Minh Nguyệt ngẩng lên hỏi: “Có chuyện gì?”

Dương công công nghiêm mặt nói: “Tiêu Trường Húc đã chết.”

Tạ Minh Nguyệt đã đoán trước điều này, nhưng vẫn hỏi thêm: “Hắn chết như thế nào?”

“Trên người hắn vốn đã bị thương, đêm qua leo lên mái, bị gió lạnh thổi, khi được khiêng trở về thì lên cơn sốt cao, kêu la suốt nửa đêm, cầu xin Lâm công tử cứu hắn thêm một lần nữa.”

“Sau đó, ám vệ có lòng tốt giúp hắn cắt bỏ thịt thối trên vai, còn dùng rượu mạnh chữa thương. Kết quả, vào lúc trời vừa sáng, hắn không thở nổi nữa, ngã xuống bồn rượu, khi thị vệ sờ vào thì đã tắt thở.”

Chúc Thanh Thần cụp mắt, trong lòng đã rõ.

Cắt bỏ thịt thối và dùng rượu chữa thương.

Đó không phải là lòng tốt, rõ ràng là hình phạt.

Minh Nguyệt cuối cùng đã đưa ra quyết định, cái gì cần tra tấn thì tra tấn, cái gì cần gϊếŧ thì gϊếŧ.

Chỉ có Lâm Tinh không hiểu, còn hỏi: “Tại sao phải đối xử tốt với hắn như vậy? Để hắn tự sinh tự diệt không phải tốt hơn sao?”

Tạ Minh Nguyệt sợ làm cậu sợ hãi, không giải thích, chỉ nói: “Dù sao hắn cũng sắp chết, giúp hắn xử lý vết thương cũng không sao.”

Lâm Tinh nhíu mày: “Tạ Minh Nguyệt, ngươi vẫn quá lương thiện. Nếu là ta, ta không quan tâm đến hắn.”

“Ừ.” Tạ Minh Nguyệt lại nói với Dương công công, “Xác chết cứ để ở lãnh cung, sau khi ta và Phu tử bàn bạc xong, sẽ quyết định sau.”

Tạ Minh Nguyệt quay đầu, gọi: “Phu tử, ngài thấy sao…”

Chúc Thanh Thần trầm ngâm nói: “Tiêu Trường Húc vốn lên ngôi bất chính, đăng cơ chưa lâu đã làm rối loạn triều đình, gây bất an cho thiên hạ. Đã dùng tên hắn để hạ chiếu tự trách, chi bằng xử lý gọn gàng, cũng đỡ để sau này có kẻ lòng dạ xấu xa, muốn bênh vực hắn.”

Tạ Minh Nguyệt hỏi: “Ý của Phu tử là, không cần công nhận hắn là hoàng đế, chỉ coi hắn như một kẻ loạn thần tặc tử để xử lý?”

“Đúng vậy.” Chúc Thanh Thần gật đầu, “Gϊếŧ cha hại huynh, chẳng phải là loạn thần tặc tử sao?”

“Được, ta đi sắp xếp.”

Thật đáng cười, Tiêu Trường Húc trước khi chết lại còn nói với Tạ Minh Nguyệt và Lâm Tinh rằng, đám tang của hắn không cần quá xa hoa.

Hắn tưởng rằng đó là sự khuất phục và yếu đuối, có thể khiến họ cảm thấy thương xót, kết quả…

Tạ Minh Nguyệt thậm chí không muốn tổ chức đám tang cho hắn.

Tạ Minh Nguyệt trực tiếp ra lệnh cho Dương công công: “Cả bồn rượu cũng mang đi, đưa ra ngoài cung đốt ở chỗ chôn cất tập thể.”

Dương công công nhận lệnh: “Vâng.”

Chúc Thanh Thần lại nói: “Không tổ chức đám tang cho Tiêu Trường Húc, nhưng đám tang của những người khác cần phải tổ chức nghiêm chỉnh.”

Trong chốc lát, Tạ Minh Nguyệt và Lâm Tinh vẫn chưa hiểu Chúc Thanh Thần đang nói về ai, chỉ là không hiểu.

Chỉ có Dương công công dường như cảm thấy điều gì đó, ngẩng đầu lên.

Chúc Thanh Thần cũng nhìn ông, nhẹ nhàng nói: “Tiêu Trường Húc trong cuộc biến loạn cung đình đã gϊếŧ hết các hoàng tử còn lại ở kinh thành, còn ra lệnh chặt đầu họ gửi cho Kỳ Vương, nhằm uy hϊếp.”

Dương công công chấn động, lập tức hiểu ra.

“Kỳ Vương không ném những đầu lâu kia đi, mà giao cho thị vệ giữ gìn cẩn thận. Giờ Tiêu Trường Húc đã chết, triều đình đã ổn định, cũng nên tổ chức đám tang cho các hoàng tử bị gϊếŧ oan, để họ được yên nghỉ, xứng đáng với danh phận của mình.”

“Tiêu Trường Húc chỉ cần vứt đi là xong, Dương công công không cần lo lắng, đám tang của các hoàng tử sẽ giao cho Dương công công lo liệu.”

Chúc Thanh Thần nhớ rằng, Dương công công từng nói với y, trước đây ông ta phục vụ cung hoàng tử.

Dù Dương công công cố gắng tách mình ra khỏi liên quan, nhưng y vẫn cảm nhận được.

Dương công công rất đau lòng về cái chết của các hoàng tử bị Tiêu Trường Húc gϊếŧ. Có lẽ vì ông đã từng gần gũi, có thể là nhìn thấy họ trưởng thành.

Người đã khuất không thể sống lại, Chúc Thanh Thần không thể làm cho họ sống lại, chỉ có thể lưu tâm, để Dương công công tiễn họ một đoạn đường cuối cùng.

Dương công công hơi ngẩn người, sắc mặt cảm động, ánh mắt ẩn chứa nước mắt, cúi chào: “Đa tạ học quan, học quan thật có lòng.”

“Không cần khách sáo.” Chúc Thanh Thần lập tức đứng lên đỡ ông dậy, “Lần này việc hoàn thành, còn phải cảm ơn công công. Ta đã thỏa thuận với Kỳ Vương, sau khi xong việc này, sẽ tìm cho công công một căn nhà ở kinh thành, cử vài người hầu hạ, để công công an dưỡng tuổi già, nếu còn điều gì mong muốn, cứ việc nói ra.”

Dương công công lắc đầu: “Học quan suy nghĩ chu đáo, lão nô không còn điều gì muốn nữa.”

“Vậy khi nào công công có ý kiến, hãy nói. Ta cũng sẽ dặn Minh Nguyệt đối xử tốt với công công.”

“Học quan thật là…” Dương công công thở dài, “Lão nô không xứng với những điều này.”

Chúc Thanh Thần an ủi ông: “Công công cũng là công thần, có gì không xứng?”

Dương công công dùng tay áo lau nước mắt, lại cúi chào: “Vậy thì đa tạ học quan.”

“Không cần khách sáo, công công nghỉ ngơi đi.”

Dương công công rời đi, Chúc Thanh Thần trở lại chỗ ngồi, vén áo ngồi xuống.

Chúc Thanh Thần nói với hai học trò: “Ngày xảy ra biến loạn cung đình, là Dương công công mạo hiểm mở cửa Bắc cung, để ta và Kỳ Vương dẫn người vào kịp thời cứu hai ngươi, nếu không kéo dài thêm một lúc nữa, sự việc đã không như bây giờ. Hai ngươi nên cảm ơn Dương công công, sau này cũng phải nhớ ơn ông ấy, đối đãi tốt với ông ấy.”

Hai học trò nghiêm túc đáp: “Vâng, Phu tử yên tâm, chúng ta đã nhớ kỹ.”

Đây chính là cách đối đãi đúng với công thần.

Ban thưởng tiền bạc, vật phẩm, nhà cửa, cử người hầu hạ, đối đãi tốt, quan tâm đến nguyện vọng của công thần và giúp họ thực hiện.

Còn Tiêu Trường Húc… hừ.

Chúc Thanh Thần im lặng một lát, cuối cùng gọi: “Minh Nguyệt, Tinh Tinh.”

Hai học trò ngay ngắn ngồi xuống: “Phu tử còn có việc gì ạ?”

“Chuyện đó…” Chúc Thanh Thần do dự một hồi, cuối cùng vẫn tò mò hỏi, “Khi Phu tử không có ở đây, hai người thật sự sống như phu phu sao?”

Hai học trò đều nghẹn lời.

Lâm Tinh nhanh chóng phủ nhận: “Không! Không phải đâu! Chúng ta không có, Lão sư đừng nói bừa!”

Tạ Minh Nguyệt cúi đầu, lật lật các tấu chương: “Tiêu Trường Húc ghê tởm như vậy, cứ nghĩ rằng chúng ta thích hắn, để dọa hắn một chút nên mới nói như vậy, tránh cho hắn xuống địa phủ còn nói những lời khiến người ta ghê tởm.”

“Ồ.” Chúc Thanh Thần gật đầu, “Không có thì không có, sao lại sốt sắng đến vậy?”

Lâm Tinh lại nói: “Không sốt sắng! Ta có sốt sắng đâu? Ta đâu có sốt sắng?”

Chúc Thanh Thần chỉ vào Tạ Minh Nguyệt: “Có chút sốt sắng, ngươi xem Tạ sư đệ, hắn không sốt sắng chút nào.”

Tạ Minh Nguyệt gật đầu, tiếp tục xem xét các tấu chương, Lâm Tinh đã ăn no, ngồi bên cạnh xem hắn làm việc.

Chúc Thanh Thần mở miệng, Lý Việt hiểu ý, lấy một miếng điểm tâm đưa vào miệng y.

Đột nhiên, Chúc Thanh Thần nhớ ra việc này, nuốt xong miếng điểm tâm, quay lại nói: “Chờ chút!”

“Phu tử, còn việc gì không?”

“Xác của Tiêu Trường Húc không thể vứt ra ngoài!”

“Sao lại như vậy?”

“Phải mời vài vị hòa thượng đạo sĩ có đạo hanhj cao thâm vào cung!”

Hai học trò nhíu mày, không thể tin được: “Phu tử định siêu độ cho hắn?”

“Làm gì có chuyện đó!” Chúc Thanh Thần nắm chặt tay, ánh mắt kiên định, “Ra lệnh ngay, nhất định phải dùng pháp lực mạnh mẽ, làm cho hắn hoàn toàn tiêu tan!”

Hai học trò đều sửng sốt, ồ?

Chúc Thanh Thần nghiêm túc giải thích: “Các ngươi không hiểu, chuyện này không đơn giản đâu, phòng không kịp. Nếu Tiêu Trường Húc sống lại, hồi sinh thời gian, hoặc mượn xác hoàn hồn, thì các ngươi sẽ gặp nguy hiểm.”

Hai học trò có vẻ suy nghĩ, gật đầu: “Chúng ta hình như hiểu rồi…”

Nhưng vẫn không hoàn toàn hiểu hết.

Trên đời này, thật sự có chuyện hồi sinh như vậy không?

Rất nhanh, Lâm Tinh cũng nghĩ ra.

Sao lại không thể?

Cậu cũng là người xuyên không, nếu Tiêu Trường Húc sống lại cũng không phải không thể.

Lâm Tinh lập tức giơ tay, tán thành: “Ta thấy Lão sư nói rất có lý, chúng ta nên chuẩn bị kỹ lưỡng, tuyệt đối không để hắn có cơ hội trở lại!”

Chúc Thanh Thần quay đầu, cùng Lâm Tinh bắt tay.

Đúng là đứa nhỏ ngoan, hiểu được sự chỉ dạy của vi sư!

Vì Phu tử và Lâm Tinh đều nói như vậy, nên Tạ Minh Nguyệt cũng không có ý kiến.

“Vậy ta sẽ ra lệnh cho họ chuẩn bị.”

Lúc này, Lý Việt, người luôn ngồi bên cạnh Chúc Thanh Thần, lặng lẽ đút điểm tâm cho y, đột ngột lên tiếng.

Hắn bình thản nói: “Mời hòa thượng đạo sĩ cũng cần tiêu tiền hương hỏa, chi bằng đem xác hắn xẻ thành thịt vụn thì xong.”

Hả?!

Hai học trò mở to mắt, Chúc Thanh Thần cũng tròn mắt, miệng mở to.

“Ngươi ngươi ngươi… Vậy ngươi đến xẻ?”

“Ta xẻ thì ta xẻ.”

Lý Việt thuận tay lấy một miếng bánh hạt dẻ, lại đưa vào miệng Chúc Thanh Thần.

Vị này còn tàn nhẫn hơn!