Thế giới 1 - Chương 12: Chúc khanh khanh trốn trong tủ

Chương 1.12: Chúc khanh khanh trốn trong tủ

Một mảnh đêm đen tối.

Chúc Thanh Thần dựa vào chăn đệm mềm mại sạch sẽ, ôm gối trong lòng—

Ẩn nấp trong tủ quần áo.

May mắn thay, vẫn có hai hệ thống ở cùng y.

Quả cầu ánh sáng xanh dừng lại trên vai trái y: “Thần Thần, đừng sợ, ta sẽ ở đây với ngươi."

Quả cầu ánh sáng đỏ dừng lại trên vai phải y: "Ký chủ đối diện, đừng lo, ta cũng ở đây."

Chúc Thanh Thần mặt đầy vẻ thờ ơ: "Cảm ơn các ngươi."

Tên Tiêu Trường Húc trời đánh, mới sớm tinh mơ đã phái người đến, báo hại y còn chưa tỉnh ngủ đã bị Lý Việt nhét vào tủ quần áo.

Y và Lý Việt đã thành thân ba năm, thế mà lại bị xem như ăn trộm.

Thật bực bội!

Chúc Thanh Thần giận dữ đấm vào tường.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Chúc Thanh Thần vội thu tay, tỉnh táo lại, xuyên qua khe hở của tủ quần áo nhìn ra ngoài.

Lý Việt đang giả vờ điên cuồng, dù đã tỉnh dậy nhưng không rửa mặt, chỉ mặc áσ ɭóŧ, mang theo l*иg châu chấu, chạy khắp vườn bắt châu chấu.

Ừm, diễn rất giống.

Hệ thống phản diện nhẹ nhàng nói: "Vì ngươi ở đây, hắn đã cố gắng thu mình lại. Lần trước, khi tra công phái người đến, hắn trực tiếp phá nát cửa lớn, đυ.ng ngã những người được phái đến, cảnh tượng đó thật sự rất hoành tráng."

Xích sắt trên cổng viện bị lính gác mở ra, lính gác dẫn theo ba người vào trong.

Người đi ở chính giữa là một ông lão, tuổi tác có phần già nua, râu tóc bạc trắng, trông khá nhã nhặn, hẳn là Thái y.

Theo sau Thái y là hai người trẻ tuổi hơn, dù mặc áo vải thô và mang theo hòm thuốc, nhưng trong ánh mắt lại có vẻ uy nghiêm, hành động gọn gàng quyết đoán, giống như tử sĩ hoặc ám vệ, chứ không phải dược đồng.

Rõ ràng là đến để thăm dò thực hư.

Tiêu Trường Húc quả thật đa nghi.

Dù cho Kỳ Vương mang huyết thống dị tộc, dù cho Kỳ Vương không có khả năng đăng cơ, dù cho Kỳ Vương đã bị dọa đến phát điên, hắn vẫn không ngừng cử người đến kiểm tra.

Chúc Thanh Thần không nghi ngờ gì, Tiêu Trường Húc có ngày sẽ cử người đến gϊếŧ Kỳ Vương, để diệt trừ hậu họa.

Lúc này, Lý Việt bắt được một con châu chấu, bỏ nó vào l*иg tre.

Lão thái y nhìn hắn một cái, rồi đưa ra kết luận: “Dáng vẻ này của Kỳ Vương điện hạ, quả thật là…”

Nhưng hai người ám vệ phía sau không đồng ý, nhất quyết yêu cầu lão thái y bắt mạch, muốn xem kỹ hơn.

Lý Việt còn có chút lương tâm, thấy lần này Thái y đã già, không còn đυ.ng ngã người ta nữa, mà ngồi ngay ngắn trên giường để Thái y bắt mạch cho mình.

Thị vệ của Lý Việt giải thích: “Thái y yên tâm, Vương gia chúng ta không thường phát bệnh, có lúc cũng khá yên tĩnh.”

Lão thái y run rẩy lại gần, bàn tay già nua cẩn thận đặt lên tay Lý Việt: “Có… có phải không?”

Lão thái y sợ hãi, khi Lý Việt đột ngột ho một tiếng, lão thái y suýt đã nhảy dựng lên.

Thông thường, bệnh điên không thể chẩn đoán qua bắt mạch, nhưng lão thái y vì lo lắng, nên không thể tập trung vào việc chẩn đoán.

Lão thái y giả vờ bắt mạch một lúc, rồi lắc đầu, suy nghĩ nói: “Vương gia vì khí huyết nghịch lên, máu tụ ở trong não, dẫn đến điên cuồng không tự chủ.”

Lý Việt cúi đầu, không nhịn được mỉm cười một chút, nhưng nhanh chóng khôi phục lại.

Lão thái y thật sự giỏi bịa chuyện, nói một tràng thật là khéo léo.

Lão thái y lại trầm ngâm nói: “Nếu muốn chữa trị, chỉ có thể làm theo các bậc tiền bối, mở hộp sọ lấy máu tụ ra. Nhưng, lão phu y thuật không cao, các bậc tiền bối cũng không để lại phương pháp điều trị. Vì vậy, bệnh điên của vương gia không có cách nào chữa được, haiz …”

Lão thở dài một hơi thật dài, biểu thị sự tiếc thương.

Hai thị vệ của Lý Việt cũng thở dài theo, cảm thấy Vương gia thật là đáng thương.

Hai người ám vệ trao đổi ánh mắt.

Bọn họ thấy thái độ của Lý Việt, nghe lời nói của lão thái y, đã tin bảy tám phần.

Lão thái y lại lấy từ hòm thuốc ra một ít dược liệu bồi bổ, nói là Hoàng thượng quan tâm đến bệnh tình của Kỳ Vương, đặc biệt bảo ông ta mang đến, rồi chuẩn bị rời đi.

Thị vệ của Lý Việt tiễn bọn họ ra ngoài.

Khi rời đi, hai người ám vệ không biểu lộ sắc thái gì, âm thầm quan sát xung quanh, như muốn ghi nhớ địa hình và cảnh vật xung quanh viện.

Lý Việt ngồi trên giường, sắc mặt nghiêm túc, nhìn qua cửa sổ, thầm quan sát mọi hành động của họ.

Hai tên ám vệ dường như cảm nhận được điều gì, quay đầu lại.

Ngay sau đó, Lý Việt lại cúi đầu, lắc lắc l*иg châu chấu, đùa giỡn với châu chấu bên trong: “Xoẹt xoẹt xoẹt—”

Có lẽ chỉ là ảo giác.

Hai tên ám vệ quay đầu trở lại, rời khỏi viện, để cho thị vệ của Lý Việt khóa cổng viện lại.

Xác nhận mọi người đã đi, Lý Việt mới bỏ l*иg châu chấu, bước xuống giường.

Hắn đi đến tủ, mở cửa tủ: “Chúc khanh khanh?”

Chúc Thanh Thần dựa vào tủ, có vẻ lại sắp ngủ rồi, nghe hắn gọi mình, y mới dụi mắt, ngẩng đầu lên: “Hở? Họ đã đi chưa?”

“Đi rồi.”

Chúc Thanh Thần đưa tay ra, Lý Việt ôm y ra khỏi tủ.

Chúc Thanh Thần ôm cổ hắn: “Lý Việt, ngươi diễn điên rất giống, nên thu lại một chút đi. Bây giờ nhìn ngươi cũng thấy có chút không đúng, ta lo lắng ta cưới phải một tên phu quân điên.”

Lý Việt hôn lên trán y: “Vậy thì tạo phản sớm đi, tạo phản rồi thì không cần giả vờ nữa.”

“Ừ.” Chúc Thanh Thần nghiêm túc nói, “Ta thấy cần thiết, để bảo vệ tình cảm của chúng ta.”

Lý Việt hỏi y: “Vậy ngủ thêm một lát nữa nhé?”

Chúc Thanh Thần gật đầu: “Ngủ thêm một lát nữa.”

Lý Việt đặt Chúc Thanh Thần lên giường, đắp chăn cho y, còn giúp y xoa tay chân, tránh cho y bị tê tay chân khi ở trong tủ.

“Chúc Thanh Thần, ta cảm thấy, việc giả điên cũng chẳng có tác dụng gì nữa.”

“Ngươi nói, Tiêu Trường Húc định động tay động chân với ngươi rồi sao?”

“Ừm.” Lý Việt quay đầu nhìn một cái, “Ta có linh cảm, vừa rồi hai tên ám vệ không chỉ là đến xem bệnh điên của ta, mà còn để xem địa hình xung quanh.”

“Vậy thì tốt.” Chúc Thanh Thần nói, “Tạo phản mà, cái chính là phải bất ngờ. Tiêu Trường Húc nghĩ đã giải quyết ngươi xong rồi, kết quả ngươi sống lại, gϊếŧ đến trước mặt hắn, đảm bảo làm hắn sợ đến hồn bay phách lạc.”

“Ta cũng nghĩ vậy, thời gian này phải tăng cường phòng bị, ngươi cũng phải cẩn thận, tốt nhất là đừng ra ngoài.”

“Vậy có thể không ra ngoài bắn cung không?”

“Có thể.”

“Tốt quá…”

“Trong phòng tập thể dục dưỡng sinh.”

Chúc Thanh Thần nhắm mắt, chôn mặt vào gối, giả vờ ngủ, không nghe thấy gì cả.

Đột nhiên, Chúc Thanh Thần lại nhớ ra gì đó, ngẩng đầu lên: “Lý Việt, ngươi vừa bắt châu chấu xong đã lên giường rồi! Đi tắm đi!”

Lý Việt nhỏ giọng nói: “Chúc khanh khanh, giữa ban ngày thế này, không tốt lắm đâu?”

“Rất tốt, hiện giờ không có người khác.”

“Lỡ họ bất ngờ quay lại thì sao?”

“Thì ngươi giả vờ đang nghịch nước.”

“Không được.” Lý Việt ôm chặt Chúc Thanh Thần, lăn qua lăn lại trên người y, đảm bảo rằng mọi chỗ trên người Chúc Thanh Thần đều có mùi của hắn, không bỏ sót chỗ nào, “Ta rất cẩn thận, không làm bẩn quần áo.”

Chúc Thanh Thần ra sức giãy giụa: “Không được! Buông ra… cứu mạng…”

Trong lúc giãy giụa, Chúc Thanh Thần cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Y dừng lại động tác, không thể tin vào mắt mình, ngẩng đầu lên: “Lý Việt?”

Lý Việt vuốt mũi, thấp giọng giải thích: “Chúc khanh khanh, giờ vẫn là sáng sớm mà.”

Chúc Thanh Thần cảm thấy tình hình không ổn, từ trong vòng tay hắn leo ra: “Ta muốn quay lại trong tủ!”

“Không được.” Lý Việt giữ chặt y, “Chúc khanh khanh giấu trong ngăn tủ của ta, chỉ có thể là của ta.”

“Ta muốn ngủ trong tủ… không được… ban ngày…”

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Chúc Thanh Thần cũng quay lại được chỗ mình mong muốn là trong tủ, nhưng Lý Việt cũng chen vào cùng.

Cửa tủ mở rộng, quần áo bên trong rơi lả tả, Lý Việt vẫn muốn chen vào.

Thực sự không đủ chỗ!



Hôm nay thời tiết không tốt.

Sau khi hai tên ám vệ Tiêu Trường Húc phái đến rời đi, mưa xuân bắt đầu rơi lách tách.

Chúc Thanh Thần và Lý Việt cũng không ra ngoài, cả buổi sáng đều ồn ào, sau đó Lý Việt giúp Chúc Thanh Thần rửa qua một chút, rồi ôm y ngủ thêm một giấc.

Khi thức dậy, hai người lại quấn quýt trong phòng, xem sơ đồ hoàng cung, tiếp tục thảo luận bước đi của cuộc biến loạn.

Đến đêm, mưa vẫn chưa ngừng.

Lý Việt dẫn theo Chúc Thanh Thần tập hai lượt dưỡng sinh, rồi chuẩn bị đi ngủ.

Kết quả, Chúc Thanh Thần vừa nằm xuống đã kêu đói, níu lấy Lý Việt yêu cầu hắn đi xuống nhà bếp lấy bánh bao ăn.

“Ta nhớ bữa chiều còn hai cái bánh bao chưa ăn hết, ta muốn ăn, đi thôi.”

“Cơm chiều không ăn, giờ lại muốn ăn. Chúc khanh khanh, ngươi thật là hay làm nũng, ngày càng làm nũng.”

“Ban đầu không đói, ngươi bắt ta tập luyện, kết quả lại đói, ngươi phải chịu trách nhiệm. Còn muốn uống một bát chè ngọt, bánh bao ăn kèm với chè ngọt.”

“Giữa đêm khuya, ta lấy đâu ra chè ngọt cho ngươi?”

“Ngươi nấu một bát, ta thấy trong bếp có gạo nếp, có thể làm viên gạo nếp.”

Chúc Thanh Thần bám vào cánh tay hắn, cả người treo lủng lẳng, mắt sáng long lanh nhìn hắn.

Lý Việt im lặng một lát, cuối cùng chịu thua, vén chăn lên, chuẩn bị xuống giường: “Đi thôi.”

Chúc Thanh Thần vui mừng, theo hắn xuống giường: “Lý Việt, ngươi thật tốt.”

Lý Việt khoác áo cho y, cầm ô, chuẩn bị đi xuống bếp nấu chè ngọt.

Chúc Thanh Thần ân cần nhận lấy chiếc ô từ tay hắn: “Ta sẽ cầm ô, ngươi chỉ cần phụ trách nấu chè là được.”

Lý Việt cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười: “Còn ngươi thì phụ trách ăn?”

“Ừm ừm.”

Lý Việt mở cửa, Chúc Thanh Thần cầm ô ra ngoài.

Bỗng nhiên, Lý Việt như phát hiện điều gì không bình thường, ánh mắt khựng lại.

Có một cái đầu, hay nói cách khác, có một người, có một mật thám, đang bám vào tường viện đối diện, lợi dụng tiếng mưa làm bức màn che giấu, quan sát vào trong nhà.

Cửa mở, ô giơ lên.

Ngay lập tức, ánh mắt của mật thám, chính xác nhìn vào khuôn mặt của Chúc Thanh Thần.

Trong phòng Kỳ Vương còn có một nam nhân!

Lý Việt phản ứng nhanh hơn mật thám, hai tay giữ vai Chúc Thanh Thần, ôm y vào trong: “Ngoan ngoãn đợi! Không được chạy loạn!”

Ngay sau đó, Lý Việt lao vào màn mưa, cầm dao chẻ củi treo trên tường, trực tiếp nhắm vào mật thám.

Người này đã thấy Chúc khanh khanh!

Không thể để hắn sống sót!

Cùng lúc đó, mật thám cũng phản ứng, nhảy xuống khỏi tường, quay người bỏ chạy.

Lý Việt đá văng cánh cửa gỗ treo xích sắt.

“Rầm” một tiếng lớn, khiến các thị vệ của Lý Việt đang canh giữ gần đó giật mình.

Vài thị vệ mới tỉnh mộng, vội vàng đến hỗ trợ.

Lý Việt vung dao, chính xác chém vào vai mật thám.

Mật thám bị thương, tiếp tục bỏ chạy, chỉ là tốc độ đã chậm rất nhiều.

Lý Việt bước dài hai bước, nhanh chóng đuổi kịp mật thám, một cú đá khiến tên kia ngã xuống đất.

Mật thám ngã trên mặt đất, nhưng khi Lý Việt nắm lấy cổ áo hắn ta, kéo hắn ta dậy từ bùn đất thì người đã tắt thở.

Chúc Thanh Thần cầm ô, từ trong nhà vội vàng chạy ra: “Lý… Vương gia.”

Mưa lạnh buốt, rơi trên mặt Lý Việt, chảy dọc theo gương mặt hắn.

Mưa không lớn, nhưng cả người Lý Việt đã ướt sũng.

Chúc Thanh Thần vội vã đưa ô che cho hắn, che phủ toàn thân hắn.

Hai người cùng nhau kiểm tra thi thể.

Lý Việt nắm lấy cổ áo thi thể, nâng đầu hắn ta lên, Chúc Thanh Thần vội vàng kéo miếng vải đen che mặt hắn ta xuống.

Là một gương mặt lạ, chưa từng thấy qua, không phải là hai người sáng sớm hôm nay.

Khóe miệng có vết máu đen, chắc hẳn đã tự sát bằng độc dược.

Lý Việt lục soát qua một lần, không tìm thấy gì hữu ích.

Hắn quăng thi thể xuống đất, đưa tay rửa sạch dưới mưa, lau mặt, rồi đứng lên.

Đám thị vệ cúi đầu thỉnh tội: “Chúng thuộc hạ đã lơ là, xin Vương gia xử phạt.”

Lý Việt lạnh lùng nói: “Đi xuống nhận hai mươi roi.”

“Vâng.” Thị vệ không do dự, lại hỏi, “Vương gia, thi thể…”

Chúc Thanh Thần nói: “Gửi đến nha môn. Nói là các ngươi phát hiện nghi phạm quanh viện, tưởng là trộm vặt, đuổi theo vài bước, kết quả hắn tự sát bằng độc dược, các ngươi không biết tình hình thế nào, để nha môn xử lý.”

“Vâng.”

“Cắn chết cũng phải nói là trộm, những thứ khác đều không biết.”

Dù sao người đã chết, lại là tự sát, nói sao cũng được.

Tiêu Trường Húc đã quyết định động thủ với Kỳ Vương, dù người này chết như thế nào, hắn ta vẫn phải ra tay; dù thế nào đi nữa, nghi ngờ của hắn ta cũng không thể xóa bỏ.

Vì vậy, điều quan trọng không phải là việc này giải quyết ra sao, mà là ai biết thêm thông tin về đối phương, ai có thể đoán được bước đi tiếp theo của đối phương, ai chiếm được thế chủ động.

Mưa cuốn trôi vết máu trên mặt đất, các thị vệ khiêng thi thể đi.

Lý Việt nhận ô từ tay Chúc Thanh Thần, đặt tay lên lưng y, tránh làm ướt áo y, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên.

“Đi thôi, trở về nấu chè cho ngươi. Nơi đây lạnh lẽo, cẩn thận bị cảm.”