Chương 47: RUNG ĐỘNG CÁI CON KHỈ Á

“Mẹ ơi, chú đi rồi.”

Thịnh Tâm Lan lấy lại tinh thần, nhìn đuôi xe đã biến mất ở cửa chung cư, xấu hổ ho khan một tiếng.

Trên đường trở về, Thịnh Ái Linh nắm tay của Thịnh Tâm Lan, tinh nghịch nhìn cô.

“Mẹ ơi, không phải là lúc nãy mẹ đột nhiên lại thấy rung động đó chứ.”

“Ai rung động hả?” Thịnh Tâm Lan thề thốt phủ nhận: “Rung động cái con khỉ gì?”

“Vậy mẹ cứ đứng nhìn chú Nguyễn cả nửa ngày cũng không chịu đi con cũng xấu hổ thay cho mẹ luôn đó mẹ ơi!”

“Thịnh Ái Linh!"

Gương mặt của Thịnh Tâm Lan đỏ lên, á khẩu cả nửa ngày cũng không trả lời được.

Lúc đi ra khỏi thang máy, cô chợt nhớ đến chuyện lúc nãy Thịnh Ái Linh đã làm, biểu cảm trên mặt thay đổi, nắm lấy cổ áo của cô bé.

“Lúc nãy mẹ còn chưa tính sổ với con đâu đó, ai cho con tùy tiện mời người khác đến nhà của chúng ta hả? Con đã được sự đồng ý của mẹ chưa?”

Thịnh Ái Linh vùng vẫy, còn hung hăng càn quấy.

“Mẹ, mẹ buông con ra đi, có qua có lại mà. Mẹ ơi, là thành ngữ giáo viên đã vậy đó hả.”

"..."

Mặc kệ là cái câu có qua có lại có phải thật sự là do giáo viên đã dạy hay không, sáng ngày hôm sau, buổi chiều sau khi tan học ở nhà trẻ Thịnh Tâm Lan gặp được Nguyễn Anh Minh ở cửa ra vào, cũng là đi đón con chuẩn bị rời đi.

“Để tôi đưa hai người đi, cũng thuận đường.”

Chiếc xe khiêm tốn đậu ở dưới gốc cây hòe lâu năm bên đường, Thịnh Tâm Lan nhìn thấy ven đường người đến người đi, không gọi được xe, thời gian này tàu điện ngầm cũng thật sự rất khó chen chúc, cô đồng ý.

Sau khi đến cửa nhà, cô khách khí nói một câu.

“Làm phiền anh rồi, Nguyễn tổng, nếu như không phải là anh bận nhiều việc tôi cũng giữ anh lại để dùng cơm.”

Lời nói này thật ra là khách sáo mà thôi, hơn nữa ý khách sáo rất rõ ràng, không sợ là Nguyễn Anh Minh nghe không hiểu.

Nhưng mà hay ở chỗ có người lúc không muốn hiểu thì thật sự không chịu hiểu.

“Tôi rảnh lắm.” Giọng nói của Nguyễn Anh Minh quanh quẩn bên tai: “Đúng lúc Lập Huy nói muốn ăn cơm do cô làm, thằng bé về nhà cũng ăn cơm không được ngon, đi thôi nào.”

Nói xong, anh bước xuống xe.

Thịnh Tâm Lan hận không thể vả cho mình một bạt tay, sau cái miệng này lại đáng đánh như vậy?

Mấy câu nói khách sáo như thế này không nói thì sẽ chết hả?

Hối hận thì hối hận, sau khi dẫn hai người Nguyễn Anh Minh và Nguyễn Lập Huy đi vào nhà, Thịnh Tâm Lan vẫn cẩn thận chuẩn bị một bàn đồ ăn, tạm thời dùng nguyên liệu có sẵn trong tủ lạnh để nấu ăn, thắng là thắng ở tay nghề.

“Ở trong nhà hơi nhỏ, anh đừng để ý nha.”

“So với tôi tưởng tượng thì còn tốt hơn nhiều, không vội, ngồi xuống ăn cơm đi.” Nguyễn Anh Minh đang gấp thức ăn cho hai đứa bé, tự nhiên giống y là nhà của mình.

Thịnh Tâm Lan nghe thấy lời nói này của anh không hiểu sao lại cảm thấy quỷ dị, sao khi cởi tạp dề ra thì ngồi xuống đối diện với anh.

Bầu không khí có chút xấu hổ, cô thử tìm chủ đề nói chuyện.

“Chiều nay tôi có nghe trợ lý Chu nói là buổi tối anh thường xuyên có bữa tiệc tối.”

“Ừm.”

“Vậy hôm nay thì sao?”

“Hôm nay không có.”

“À.”

Trải qua một cuộc đối thoại vô cùng ngắn gọn lại không hề có dinh dưỡng gì, Thịnh Tâm Lan quyết định im lặng không tìm chủ đề nữa, Nguyễn Anh Minh chính là điển hình của kẻ hủy diệt đám đông.

Không tìm chủ đề thì còn tốt, một khi tìm lại còn lúng túng hơn, trò chuyện phải gọi là vụng về.

Sau khi không nói lời nào nữa, chỉ yên tĩnh một lát, Thịnh Ái Linh nuốt đồ ăn xong thì liền bắt đầu líu ríu kể những chuyện xảy ra ở trường học. Nguyễn Anh Minh lại có hứng thú, thỉnh thoảng hỏi thêm hai câu, Nguyễn Lập Huy ở bên cạnh cũng gật đầu hoặc là lắc đầu.

Bầu không khí dần dần ấm áp.

Ăn cơm xong, Nguyễn Anh Minh ngồi trong phòng khách nói chuyện với hai đứa trẻ, Thịnh Tâm Lan thì rửa chén trong phòng bếp, đợi sau khi cô rửa chén xong rồi đi ra ngoài cũng đã gần đến chín giờ tối.

“Không còn sớm nữa, tôi và Lập Huy nên đi rồi.” Nguyễn Anh Minh đứng dậy từ trên ghế sofa, nói lời tạm biệt, vừa dứt khoát lại lưu loát.

Thịnh Tâm Lan hơi bất ngờ, câu nói đuổi khách mà cô đã suy nghĩ ở trong lòng một hồi lâu cũng không có chỗ để dùng, suy nghĩ lại thì cũng cảm thấy thật là ngại, lúc đưa đến cổng cô lại khách khí theo thói quen.

“Chuyện là, ngày hôm nay đường đột quá, cũng không có gì để chiêu đãi hết, sau này thường đến nha.”

Nguyễn Anh Minh nắm tay Nguyễn Lập Huy, hơi gật đầu với cô rồi nói: “Được.”

Trong lòng của Thịnh Tâm Lan hơi hồi hộp một chút, sao mà cô cứ luôn cảm thấy Nguyễn Anh Minh không nghe hiểu được ý khách khí trong lời nói của mình, không phải là anh lại làm thật nữa chứ?

Ngày hôm sau chiếc xe hơi màu đen lại dừng ở phía dưới cây hòe lâu năm ở trước nhà trẻ, lại là thuận đường, cũng thuận đường đi ăn cơm.

Tới tới lui lui vậy mà liên tục ba ngày, Nguyễn Anh Minh đều dẫn theo con trai đến nhà ăn cơm, Thịnh Tâm Lan càng ngày càng cảm thấy không ổn, đến ngày thứ năm cô cố ý dẫn Thịnh Ái Linh tránh đi cây hòe lâu năm mà ngồi tàu điện ngầm.

Bữa tối đương nhiên là Nguyễn Anh Minh không đến.

Hai món mặn một món canh, Thịnh Tâm Lan gắp thức ăn cho Thịnh Ái Linh: “Cái này ăn ngon nè.”

Thịnh Ái Linh cũng giống như bình thường, cũng không bởi vì Nguyễn Anh Minh và Nguyễn Lập Huy không đến đây mà có thay đổi gì, ngược lại là Thịnh Tâm Lan đột nhiên cứ cảm thấy trong lòng vắng vẻ.

Hai vị trí đối diện không còn người cứ im lặng như nhau, sao lại cảm thấy ở trong nhà lập tức yên tĩnh nhiều như vậy chứ? Lúc bọn họ ở đây rõ ràng cũng không có động tĩnh gì mà.

Hôm sau lại đến giờ tan học.

Lúc Thịnh Tâm Lan đón Thịnh Ái Linh, cô đang do dự có nên đi đến phía dưới cây hòe hay không, điện thoại bỗng nhiên lại vang lên.

Là Nguyễn Anh Minh gọi điện thoại đến.

“Nguyễn tổng?”

“Cô đang đi đón con hả?” Âm thanh ở đầu dây bên kia vô cùng trầm ổn và có lực.

“Đúng rồi.”

“Thuận tiện đón Lập Huy giúp tôi, công ty có việc, tôi không thể đi được.”

“Hả?” Thịnh Tâm Lan sửng sốt một chút, cô quay đầu nhìn về phía mấy bạn nhỏ theo bản năng, quả nhiên nhìn thấy Nguyễn Lập Huy đang xếp hàng trong số đó, cũng đang liều mạng vẫy gọi cô, không biết là gọi bao lâu rồi, làm đến nỗi đầu đầy mồ hôi.

“À, được rồi, tôi biết rồi, anh yên tâm đi.”

“Cảm ơn cô, tối nay tôi đi đón thằng bé.”

“Được.”

Sau khi nói rõ tình huống với giáo viên, đón Nguyễn Lập Huy xong rồi vẫn lên chiếc xe đậu ở phía dưới đây hòe như cũ, quản gia của Nguyễn Anh Minh đưa bọn họ trở về chung cư.

Trên đường đi, quản gia cười tủm tỉm nhìn về phía kính chiếu hậu.

“Cô Thịnh, cô không biết là người giúp việc ở trong biệt thự biết ơn cô tới bao nhiêu đâu.”

“Sao vậy?” Thịnh Tâm Lan không hiểu rõ nội tình.

“Lúc trước cậu chủ nhỏ cứ luôn không chịu ăn cơm, bởi vì chuyện này mà không biết là cậu chủ đã tức giận với người giúp việc bao nhiêu lần, nhưng mà bây giờ giờ cậu chủ toàn là đưa cậu chủ nhỏ đến chỗ của cô ăn cơm, tất cả mọi người đều thở một hơi nhẹ nhõm, ngày hôm qua còn có đầu bếp nữ ở trong nhà hỏi tôi là có thể học hỏi tay nghề của cô được không.”

Thịnh Tâm Lan hơi bất ngờ: “Anh ấy dẫn Lập Huy đến chỗ của tôi là bởi vì vấn đề ăn cơm của Lập Huy hả?”

“Đúng vậy đó.”

Quản gia lộ ra vẻ mặt thắc mắc: “Nếu không thì cô Thịnh tưởng rằng là cái gì?”

“À, tôi cũng cảm thấy là như vậy đó.”

Thịnh Tâm Lan vội vàng đổi giọng, chỉ là trong lòng có chút phức tạp.

Nhớ đến chuyện hồi thứ bảy tuần trước Nguyễn Anh Minh có nói là muốn cô đến biệt thự làm bảo mẫu cho Nguyễn Lập Huy, gần đây Nguyễn Anh Minh vẫn cứ luôn "thuận đường" đến nhà của cô ăn chực, chuyện này rất hợp lý.

Người ta cũng chỉ là vì để con trai ăn cơm, trước đó còn tự mình đa tình nữa chứ, cũng may là không làm quá rõ ràng, nếu không thì sẽ xấu hổ chết mất.

Ban đêm, Nguyễn Anh Minh đến đón Nguyễn Lập Huy về, lúc đi ra bên ngoài Thịnh Tâm Lan đứng ở cửa nghiêm túc nói.

“Nguyễn tổng, sau này nếu như anh muốn dẫn Lập Huy đến đây dùng cơm bất cứ lúc nào cũng đến được hết.”

Nguyễn Anh Minh vẫn bộ dạng bình tĩnh thong dong giống y như cũ, không hề rung động chút nào mà gật đầu một cái.

“Được.”

Đi ra khỏi khu chung cư, Nguyễn Lập Huy ngủ thật say trên ghế an toàn.

Quan gia nắm vô lăng nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, hạ giọng nói chuyện giống như là một tên trộm.

“Cậu chủ, tôi đều đã nói theo những gì cậu dặn dò.”