“Thịnh Ái Linh.” Giọng nói của Thịnh Tâm Lan chìm đi mấy phần, đứng im không động đậy nhìn chằm chằm vào cô bé.
“Con thấy như thế này có được hay không vậy hả?”
Thịnh Ái Linh mím môi, cảm thấy tiêu đời rồi.
Lúc nào mà mẹ nói chuyện với cô bé như vậy chính là lúc mẹ thật sự tức giận.
“Mẹ ơi.”
Thịnh Ái Linh nắm lấy ống tay áo của cô: “Con chỉ muốn ở chơi với anh Lập Huy một lát thôi mà.”
Thịnh Tâm Lan nghiêm túc nhìn cô bé.
“Nhưng mà bây giờ đã mấy giờ rồi hả, có phải là mẹ đã nói với con chơi thì chơi nhưng không thể ở lỳ trong nhà của người khác, có đúng không? Đây là phép lịch sự tối thiểu nhất.”
Còn đang trách mắng, Nguyễn Lập Huy bỗng nhiên lại bò qua ôm lấy một chân của cô, giơ bản vẽ trong tay lên.
Chân trái của Thịnh Tâm Lan bị siết chặt, vô thức cúi đầu xuống nhìn, liền nhìn thấy Nguyễn Lập Huy giơ bản vẽ lên, ở phía trên có biết mấy chữ: “Con muốn Ái Linh ở lại.”
“Lập Huy.” Thịnh Tâm Lan nhíu mày, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, dường như là cô luôn luôn không có cách nào từ chối yêu cầu của Nguyễn Lập Huy.
“Lập Huy, dì phải đi rồi, ngày hôm nay quá muộn, lần sau có cơ hội thì dì lại dẫn Ái Linh đến đây chơi cùng với con nha, có được không nào?”
Thấy Thịnh Tâm Lan vẫn còn kiên trì, Nguyễn Lập Huy sốt ruột, vẫn còn đang viết một vài chữ ở trên bản vẽ, kéo ống quần của Nguyễn Anh Minh lại không ngừng muốn cho anh xem.
“Nếu như không cho Ái Linh với dì ở lại thì con sẽ không ăn cơm đâu.”
Nguyễn Anh Minh giật mình, trong lòng bỗng nhiên nổi lên cơn sóng, do dự nhìn về phía Thịnh Tâm Lan rồi nói.
“Nếu không thì tối nay cô cứ ở lại đây đi, trong nhà cũng còn có phòng cho cô với Ái Linh ở lại.”
Thịnh Tâm Lan ngơ ngẩn cả người: “Không, không tốt lắm đâu.”
“Cô đừng hiểu lầm.” Nguyễn Anh Minh nhìn cô một cái, thản nhiên không vội giải thích nói.
“Nếu như cô đi thì ngày mai Lập Huy lại không chịu ăn cơm nữa, vết thương ở trên tay của thằng bé vẫn còn chưa lành, ở trong nhà không thể ra khỏi cửa, hiếm khi nhìn thấy được bạn bè.”
Lời này vừa mới nói ra, Thịnh Tâm Lan cũng không còn cách nào khác.
Thịnh Ái Linh ở bên cạnh rèn sắt khi còn nóng: “Mẹ ơi, ngày mai là chủ nhật mà, không cần đi học, cũng không cần phải đi làm. Mẹ ơi, con đảm bảo với mẹ ngày mai con chắc chắn sẽ không dây dưa không chịu đi, con chỉ là muốn ở lại đây với anh Lập Huy thôi!”
Lúc này Thịnh Tâm Lan không đồng ý cũng chỉ có thể đồng ý thôi, sau đó chọc chọc cái trán của Thịnh Ái Linh, ý vị thâm trường nói.
“Người lớn bao nhiêu mà bày đặt biết ở lại với người ta nữa, đúng là con gái lớn không dùng được mà.”
Sau khi đã quyết định ngủ lại, người giúp việc chuẩn bị phòng ở, Thịnh Tâm Lan dẫn Thịnh Ái Linh đi tắm trước. Cô nhóc này giống như là bị điên vậy, không ngừng vui chơi trong bồn tắm, tất cả khăn trong phòng tắm đều bị cô bé làm cho ướt hết.
“Được rồi được rồi, đã xong chưa hả, vui vẻ đến như vậy đó à?”
“Dạ đúng vậy.”
Thịnh Ái Linh cười tủm tỉm nhìn Thịnh Tâm Lan: “Mẹ ơi, con vẫn luôn muốn có một người anh trai.”
Nhắc đến cái này, Thịnh Tâm Lan nhíu mày một cái, giọng nói có hơi thấp.
“Con cũng không phải là không có.”
Thịnh Ái Linh biết là mình đã nhắc đến chuyện đau lòng của mẹ, lập tức cảm thấy hối hận.
“Mẹ ơi, con xin lỗi.”
“Không có chuyện gì đâu.” Thịnh Tâm Lan bất đắc dĩ xoa lên đầu của cô bé: “Con đừng có chơi đùa nữa, ngâm nước đi, đừng để bị cảm lạnh, mẹ đi ra ngoài tìm khăn cho con.”
“Vâng ạ.”
Năm đó đứa con trai bị người khác ôm đi vẫn luôn là nút thắt ở trong lòng của Thịnh Tâm Lan, mặc dù biết cho dù có thể tìm về đứa bé kia thì khả năng có lại được thằng bé của mình không lớn. Nhưng mà cô hi vọng cho dù có thể gặp mặt một lần, đứng xa xa nhìn thằng bé sống có có ổn hay không thì cũng đã đủ rồi, nếu như mà thằng bé sống tốt, vậy thì cô cũng không cần phải làm phiền.
Ra khỏi phòng tắm, Thịnh Tâm Lan chậm rãi thở một hơi, trong lòng kìm nén đến hoảng hốt.
Nguyễn Anh Minh đang uống nước ở phòng khách, nghe thấy âm thanh xuống lầu thì quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Thịnh Tâm Lan bước xuống từ trên lầu. Chiếc váy màu xanh nhạt bị ướt đẫm một mảng lớn ở ngực, phác họa hình dáng ở bên trong như ẩn như hiện.
Bụng dưới của anh xiết chặt lại, cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
“Chuyện là, người giúp việc đâu rồi?”
Thịnh Tâm Lan nhìn thấy anh không nhúc nhích cứ nhìn chằm chằm vào mình, do dự hỏi một tiếng.
Nguyễn Anh Minh lấy lại tinh thần, ánh mắt né đi chỗ khác.
Thịnh Tâm Lan vừa mới đi ra ngoài đổ rác rồi, cô tìm làm gì vậy?”
“Tôi lấy cái khăn.” Thịnh Tâm Lan kéo cổ áo, có chút bất đắc dĩ cười cười: “Ái Linh tắm rửa không chịu đàng hoàng, làm cả người tôi ướt hết, khăn ở trong phòng cũng đều ướt hết rồi, tôi muốn hỏi xem xem còn có khăn mới không.”
Nguyễn Anh Minh nhìn thoáng qua phía cửa, nơi đổ rác cách ở đây không gần, màn đêm vừa buông xuống, người giúp việc vừa đi không bao lâu, chỉ sợ là một lát nữa cũng sẽ chưa về.
“Ở trong phòng tôi có, để tôi đưa cho cô."
Nói xong, anh bỏ ly nước xuống đi lên trên cầu thang.
Thịnh Tâm Lan đi theo đằng sau của anh, lúc đi lên lầu hai thì không hiểu sao lại có chút khẩn trương, nhịn không được mà nắm chặt ngón tay, nhìn bóng lưng của Nguyễn Anh Minh, lắc đầu xua tan đi tạp niệm ở trong đầu.
Đang nghĩ cái gì thế hả?
“Muốn lấy khăn tắm hay là khăn mặt đây, cô xem đi.”
Nguyễn Anh Minh đứng ở cửa phòng tắm gọi cô một tiếng, cô vội vàng đi theo.
“Đều lấy hết.”
Ở trong cái tủ bên cạnh bồn rửa tay trong phòng tắm có những cái khăn được xếp rất chỉnh tề ngăn nắp, Thịnh Tâm Lan cầm lấy hai cái khăn tắm, lại tìm khăn mặt, phía dưới cũng không có, hình như là đang ở phía trên, cô nhón chân lên, chiều cao có hạn, có hơi dùng sức.
Một cái tay vượt qua đỉnh đầu của cô, giọng nói trầm thấp truyền đến từ trong bóng tối: “Hai cái hả?”
Cô bừng tỉnh, lúng ta lúng túng gật đầu một cái, cũng không biết là anh có nhìn thấy được không, chỉ cảm thấy cái bóng đen đang bao trùm trên người của mình sâu hơn một chút.
Nguyễn Anh Minh cầm lấy khăn mặt, lúc cúi đầu xuống thì đối diện với ánh mắt hoảng hốt của Thịnh Tâm Lan, một đôi mắt cho dù trong bóng tối mờ ảo cũng vô cùng sáng ngời. Trong lòng của anh bỗng nhiên run lên, động tác trong tay lại dừng lại.
Trong phòng tắm với tia sáng mờ nhạt, động tác đang cầm đồ của Nguyễn Anh Minh càng giống như là đang ôm lấy cô từ đằng sau, vô cùng thân mật, bầu không khí bỗng nhiên mập mờ không rõ, dường như là tiếp theo đây nhiệt độ trong phòng tắm lại bắt đầu tăng lên.
Hơi thở của Thịnh Tâm Lan có hơi nặng, trong mũi ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng ở trên người của anh, nhịn không được mà nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Rất dễ chịu.
“Cậu chủ..."
Ở cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa của người giúp việc, trực tiếp đánh gãy bầu không khí mập mờ.
Thịnh Tâm Lan nghe thấy tiếng thì bỗng nhiên tỉnh táo lại, cúi đầu xuống tránh né khỏi ánh mắt đang nhìn thẳng vào của anh, sau đó lùi về phía sau một bước kéo dài khoảng cách an toàn.
Nguyễn Anh Minh cũng lấy lại tinh thần, lúc nhìn về phía cửa, trong mắt lại mang theo cảm xúc không vui.
“Có chuyện gì?”
Một cái tay cầm lấy khăn mặt xuống rồi đưa đến trước mặt của Thịnh Tâm Lan.
Thịnh Tâm Lan kiên trì nhận lấy, cảm thấy trái tim vẫn còn đang nhảy không ngừng trong l*иg ngực, dường như là muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, cảm giác này rất là kỳ quái.
“Tôi vừa mới đến phòng khách, con gái của cô Thịnh đang ở trong phòng tắm một mình, hỏi mẹ của cô bé đi đâu rồi. Tôi tìm hết ở trong nhà một lần mà cũng không tìm thấy bóng dáng của cô Thịnh đâu.”
Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan vội vàng nhìn về phía Nguyễn Anh Minh, không kịp ngăn cản, anh đã không do dự bước ra khỏi phòng tắm, đồng thời đáp lời lại.
“Cô ấy đang ở chỗ của tôi.”
Ngoài cửa một mảnh yên tĩnh.