Khoảnh khắc trốn thoát nhìn thấy ánh sáng, không đợi Thịnh Tâm Lan hoàn hồn: “Bất ngờ chưa!”
Trước mắt ‘bụp’ một tiếng, từng dải ruy băng màu bay lên, một nhóm người trên mặt đeo đủ loại mặt nạ vô cùng kỳ lạ đã tràn kín cả thang máy, trong đó có hai người bí ngô nhỏ lắc lắc cái đầu.
Thịnh Tâm Lan đầu tiên là hét lên một tiếng, sau đó từ hồi âm trong đầu mà phân biệt ra: “Lập Huy? Tiểu Ái Linh?”
Trong hai người bí ngô nhỏ đó bên phải có thân hình thấp bé hơn một chút, lập tức cởi bỏ lộ ra cái đầu bên trong bộ quần áo bí ngô to đùng, vẻ mặt tinh nghịch: “Mẹ, là con!”
“Mọi người đây là...”
“Cô Thịnh, Halloween vui vẻ!”
Những người ăn mặc kỳ quái trong thang máy lần lượt cởi bỏ mặt nạ và mũ đội đầu, vậy mà là các hộ gia đình sống ở tòa nhà này.
Halloween?
Thịnh Tâm Lan đỡ trán: “Trời ạ, mọi người đây là...”
Nữ chủ nhân Lisa sống ở đối diện hóa trang thành cô dâu đầu lâu, nhấc chiếc váy đi tới, cười nói: “Có phải là bị dọa rồi không? Hôm nay Halloween tòa nhà chúng ta có hoạt động, sau khi trời tối người về nhà đều nhận được đãi ngộ này, cô không phải là người đầu tiên bị chúng ta dọa sợ rồi.”
Thịnh Tâm Lan mất một lúc mới hoàn hồn lại: “Tôi còn tưởng là kẻ gϊếŧ người biếи ŧɦái kia, dọa chết tôi rồi mọi người...”
Nhìn nụ cười trên mặt nhóm người không tính là quen thuộc nhưng cũng không xa lạ ở trong thang máy, Thịnh Tâm Lan cảm thấy khá ấm áp, chung cư thường xuyên có hoạt động, cô rất bận rất ít khi tham gia, nhưng hoạt động mỗi lần có quà gì đều sẽ có người đưa tới chỗ của cô.
Chung cư này là mợ cả lúc đầu mua cho cô, đoán chắc cũng đã tốn không ít tâm tư.
“Á? Chồng của cô đâu?” Lisa bỗng hỏi.
Thịnh Tâm Lan sững ra: “Chồng tôi?”
“Ba của đứa trẻ đó? Không phải là kêu anh ta ở bên trong hay sao?”
Lisa truy hỏi.
Thịnh Tâm Lan bỗng hoàn hồn lại: “Cô là nói người bên trong...”
Đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người, Thịnh Tâm Lan gấp gáp mở cửa, sờ công tắc mới phát hiện là bị dùng chất giống nhựa dẻo dính lại, xé ra là có thể mở được.
Ánh đèn vừa sáng lên thì nhìn thấy Nguyễn Anh Minh ngồi ở cửa phòng trẻ em, chiếc quần màu gạo trên người đều bị dung dịch không biết tên trên sàn nhuộm đỏ rồi, trên đầu u lên một cục to như quả trứng cút, bầm tím, lúc này dường như còn đang đơ, ngơ ngước nhìn về phía cửa.
Ở cửa không biết là ai phì cười một tiếng trước, sau đó tất cả mọi người đều nhìn không nổi nữa mà cười phá lên.
Thịnh Tâm Lan dám đánh cược, đây là lần mất mặt nhất trong hơn 30 năm qua của Nguyễn Anh Minh.
Vốn dĩ là vì không muốn mất mặt cùng cho nên không chịu thay trang phục hóa trang cho ngày Halloween mà tiểu khu chuẩn bị, kết quả lại mất mặt trước mặt toàn thể các hộ gia đình trong tòa nhà.
“Phì!” Thịnh Tâm Lan khi cầm quả trứng gà lăn đầu cho Nguyễn Anh Minh vẫn là không nhịn được mà bật cười: “Xin lỗi, anh vừa rồi thật sự là quá buồn cười, không nhịn được.”
Nguyễn Anh Minh buồn bực trong lòng, lại không chịu nổi sự dịu dàng khi Thịnh Tâm Lan lăn đầu cho anh, chỉ đành nhịn rồi.
“Không phải, anh không phải là không tham gia hoạt động của bọn họ hay sao? Cầm cái cưa là muốn làm cái gì? Suýt nữa dọa chết em, may mà trong tay em là khoai tây, nếu như là dao thì phải làm sao?”
Nói tới đây, mặt của Nguyễn Anh Minh có hơi xanh mét: “Cái cưa và tương cà trên đất, em hỏi tôi làm cái gì? Nên hỏi hai đứa trẻ.”
Thịnh Ái Linh và Nguyễn Lập Huy lúc này còn đang ở bên ngoài được các hộ gia đình khác dẫn đi dọa người, căn bản chưa quay lại, nhưng từ hành vi lén lút nhặt cái cưa ngựa dính đầy tương cà đó khi cô rời đi thì thấy, không cần nghĩ cũng biết đây là chuyện tốt do cô bé làm.
Đoán chắc là muốn dọa người, nhưng không tìm được đạo cụ tốt cho nên tự mình làm một cái tại chỗ, chuyện thí nghiệm hiệu quả này cái đầu của cô nhóc nghĩ không ra được, tám phần là Nguyễn Lập Huy làm, nhắm chuẩn thời cơ Thịnh Tâm Lan quay về bảo Nguyễn Anh Minh đi vào phòng lấy.
Hai đứa trẻ này bây giờ là thật sự vô pháp vô thiên rồi.
“Còn không phải là anh nuông chiều sao?” Thịnh Tâm Lan lườm Nguyễn Anh Minh, không khách sáo mà ấn một cái vào trán của anh.
Anh rên khẽ một tiếng, nhíu mày muốn phản bác cái gì đó, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Thịnh Tâm Lan thì hơi ngẩn ra, không biết nghĩ tới chuyện gì, một hồi cũng không lên tiếng.
Lúc nhỏ anh rất thích dáng vẻ cãi vã đấu võ miệng của ba mẹ Lâm Mạn Hàm, cho nên thường chạy tới nhà họ Lâm, anh cảm thấy hai người cãi nhau đều ấm áp hòa thuận hơn nhà mình, loại cảm giác đó rất đáng ghét, mà lúc này, anh bỗng cảm thấy thái độ mà Thịnh Tâm Lan đối với mình có chút cảm giác quen thuộc.
Khi anh hoàn hồn lại, tỉnh táo như trải qua nghi thức xối nước lên đầu.
Mọi tâm tâm niệm niệm sau bao nhiêu năm, những kỳ vọng mềm yếu duy nhất trong lòng kia, không phải lúc này anh đang có hay sao? Thỉnh thoảng những trận cãi vã thường ngày, từ sự khinh thường ta đây lúc đầu của anh biến thành để mặc cô không có chút nguyên tắc đem một ít oán trách trong cuộc sống đổ lên người mình, sự thay đổi như này, dĩ nhiên phát triển theo hướng anh muốn nhất rồi.
Giống như lúc nhỏ ba vẫn còn, thế giới thật ra rất tốt đẹp, chỉ là bạn vẫn chưa gặp được người khiến bạn nhận ra vẻ đẹp này.
Tới đêm, hai đứa trẻ đã ghé thăm trăm nhà, trở về với cái túi đủ các loại kẹo, coi như thu hoạch được rất nhiều.
Thịnh Tâm Lan đem hai đứa trẻ đi tắm xong, chắc là quá mệt rồi, ngay cả câu chuyện trước khi ngủ cũng mới kể được đoạn đầu thì đã ngủ mất rồi.
Khi về phòng, Nguyễn Anh Minh ngồi ở trên giường đọc sách, thấy cô trở lại thì dặn: “Uống sữa đi, để lát nữa sẽ nguội mất.”
Trên kệ đầu giường để một ly sữa bò, dùng chiếc ly tình nhân cùng cặp với anh để đựng, ly của cô là màu hồng nhạt, phong cách rất đơn giản, bên trên có một trái tim be bé.
Thịnh Tâm Lan vạch một góc chăn trèo lên giường, ngoan ngoãn uống hết ly sữa.
Nguyễn Anh Minh giống như quan sát cô bất cứ lúc nào vậy, sau khi cô uống hết thì khép cuốn sách trên tay lại, tắt chiếc đèn đọc sách ở đầu giường đi: “Ngủ đi.”
Thịnh Tâm Lan thuận thế nằm xuống, lại có hơi không ngủ được, cô hỏi: “Nếu như cuộc sống như này cứ kéo dài như vậy mãi, anh cam lòng không?”
Đỉnh đầu truyền tới giọng nói của Nguyễn Anh Minh, bởi vì chiếc cằm tì lên da đầu cô, khi anh nói chuyện tự nhiên mang theo độ rung: “Tôi không cảm thấy cuộc sống như này có gì không tốt.”
“Vậy nếu như gặp phải bạn bè trước kia thì sao? Sẽ không cảm thấy ngại sao?”
“Vẻ tiểu nhân đắc chí tôi không cảm thấy có gì phải ngại cả, ngược lại là bọn họ khá ngại đó.”
Giọng điệu của Nguyễn Anh Minh rất thản nhiên, nghe thì thấy thật sự không để ý.
“Vậy, nếu như kêu anh theo em cùng tham gia tiệc rượu thương mại của AW thì sao? Lâm Mộ Nham gửi thiệp mời cho em, em cũng định đi, nhưng đi bắt buộc sẽ gặp không ít người trong cái giới này, anh...”
Nguyễn Anh Minh trở nên trầm mặc.
Đêm khuya tĩnh lặng không tiếng động, Thịnh Tâm Lan có hơi hối hận khi nói tới chuyện này, biết rõ lòng tự tôn của người đàn ông này rất lớn, đầu óc thế nào lại co rút, vẫn cứ muốn nhắc tới chứ?
Không biết qua bao lâu, đôi tay ôm cô có hơi siết lại, giọng nói bên tai có hơi trầm thấp: “Nếu như tôi không đi, em định để ai đi cùng em?”
Thịnh Tâm Lan sững ra, do dự nói: “Tần Ba là nhà thiết kế của công ty, theo em cùng tham gia để tăng độ nổi tiếng cũng khá tốt, có điều anh ta gần đây không có thời gian, Phan An chắc chắn là muốn tham gia cùng với Lâm Mộ Nham, vậy bên cạnh em chỉ còn lại Thiên Ân.”
Cô tự nói với chính mình, lại không nhìn thấy sắc mặt của Nguyễn Anh Minh tối sầm lại.