Thích?? Ăn luôn?? Câu này là sao? Diệp Thần mở to hai mắt mang theo vẻ mặt mờ mịt nhìn y, hiển nhiên là cậu không hiểu được Quý Vũ Khâm đang nói cái gì. Thấy bộ dáng ngây ngốc của cậu, Quý Vũ Khâm cũng lười bận tâm nhiều chuyện như vậy, lúc này đây, cứ để y nói rõ ràng tình cảm của mình ra đi!
"Tôi nói, tôi thích em, nếu em cứ đi theo tôi như vậy, tôi sợ ngày nào đó tôi nhịn không được sẽ trực tiếp thoát đồ của em ra sạch sẽ rồi làm luôn."
Nghe thấy lời của y, Diệp Thần bị dọa ngốc ngay tại chỗ, phải qua một lúc lâu mới đỏ mặt lên rồi thốt ra một câu, "Tớ... Tớ là nam!"
"Đương nhiên tôi biết em là nam."
"Vậy cậu còn..."
"Ai nói là nam thì không thể." Đột nhiên Quý Vũ Khâm lộ ra một nụ cười tà, sau đó tiến sát lại Diệp Thần, đưa tay đặt lên mông của cậu, dọc theo khe mông, cách lớp quần nhẹ nhàng chọc chọc vào lỗ nhỏ ở phía sau, thanh âm khàn khàn nói, "Nam, có thể cắm vào từ nơi này, cũng có thể bị thao rất thoải mái."
Đầu Diệp Thần nổ tung, mặt xoát một cái liền trướng đến đỏ bừng, trong nháy mắt hung hăng đẩy người đang đè trên cơ thể mình ra, "Cậu... Cậu biếи ŧɦái!"
"Không sai, tôi chính là biếи ŧɦái." Quý Vũ Khâm nhún nhún vai ra vẻ không sao cả, cười nói." Hiện tại em đã biết, tôi là một tên biếи ŧɦái, còn dám đi theo tôi nữa không? Vào mỗi buổi tối, tôi đều tưởng tượng ra hình ảnh đặt tôi em dưới thân rồi thao làm."
Cho tới bây giờ còn chưa bị người nào đùa giỡn qua như vậy, Diệp Thần đơn thuần chỉ cảm thấy xấu hổ và giận dữ gần chết, người trước mặt này, đột nhiên lại trở nên rất xa lạ, Quý ca ca mà chính mình vẫn yêu mến vẫn kính trọng đâu rồi? Vì sao... Lời cậu ấy nói ra... Lại dâʍ đãиɠ và hạ lưu đến thế... Biểu tình, cũng là tà mị mà chưa bao giờ mình được thấy qua. Diệp Thần ngượng đến mức sắp chảy cả nước mắt.
"Cái loại chocolate kia, em có biết tại sao lại đặt tên là Secret không? Bởi vì trong đó cất dấu tình cảm tôi dành cho em, từ thầm mến đến cái hệ liệt tình yêu cấm kỵ kia, đều là làm vì em, hẳn là em đã xem qua cái quảng cáo đó rồi đi? Nó chính là tình yêu của đồng tính, cũng là lời nhắn nhủ về tâm ý của tôi dành cho em. Kỳ thực tôi đã muốn nói cho em biết từ lâu rồi. Thế nhưng tôi vẫn nỗ lực khắc chế chính mình. Hôm nay nếu đã đến nước này, liền dứt khoát nói hết mọi chuyện cho em biết đi. Bắt đầu từ năm cấp 2, mỗi ngày khi mơ thấy em tôi sẽ mộng xuân, mỗi buổi tối đều muốn em muốn đến ngủ không được, muốn thoát hết quần áo của em, muốn đặt em ở dưới thân, bị tôi thao đến khóc lóc cầu xin tha thứ. Cho nên đừng đi theo tôi nữa, em xem tôi là ca ca, nhưng tôi lại không coi em là đệ đệ."
"Được rồi! Đừng nói nữa! Đồng tính luyến ái ghê tởm! Biếи ŧɦái!" Diệp Thần lớn tiếng quát, nước mắt đã đảo quanh khóe mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên đỏ bừng, đã không còn biện pháp ở cùng một chỗ với người này, Diệp Thần xoay người chạy xuống đất.
Nhìn bóng dáng người kia rời đi, vừa nãy trên mặt Quý Vũ Khâm vẫn còn đang nở nụ cười trong nháy mắt liền tiêu thất, nhưng rốt cục lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi nếu mình không cố ý nói như vậy, sao có thể dọa em ấy sợ tới mức bỏ chạy... Ghê tởm, biếи ŧɦái, ha hả, kỳ thực mình đúng là một tên biếи ŧɦái đi, chỉ là khi nghe từ trong miệng Diệp Thần, Quý Vũ Khâm liền cảm thấy trái tim quặn đau từng đợt, lần này, cuối cùng đã đẩy em ấy ra khỏi mình, để em biết được nội tâm xấu xa của bản thân, hẳn là em sẽ không bao giờ lui tới với mình nữa. Kỳ thực từ nhỏ đến lớn, không phải y thấy cậu rất phiền phức, chán ghét cậu, chỉ là mỗi lần nhìn thấy cậu, trong lòng đều có một loại cảm giác quái dị, rõ ràng thầm nghĩ muốn bảo vệ cậu, thế nhưng lại biểu hiện ra như là muốn khi dễ cậu, liền giống như tiểu nam sinh thích nắm tóc của tiểu nữ sinh vậy. Sau đó khi bước vào thời kỳ trưởng thành, y mới thật sự hiểu rõ, cái loại cảm giác này, thì ra được gọi là thích. Tiếp theo, y bắt đầu tìm hiểu, mới biết được chuyện đồng tính luyến ái, cũng biết thêm rất nhiều chuyện đen tối khác, sau đó liền bắt đầu nảy sinh du͙© vọиɠ với cậu, mỗi lần thấy cậu sẽ sản sinh ra xúc động không nên có, cũng là kể từ khi đó, Quý Vũ Khâm biết mình không quá bình thường. Cho nên y bắt đầu càng thêm kiếm chuyện với cậu.
Vốn dĩ y không dự định để Diệp Thần biết những chuyện này, thế nhưng y không ngờ tới, bọn họ lại gặp nhau lần nữa trong trường đại học, hơn nữa Diệp Thần cũng không chút tính toán về chuyện ba năm trước, đối với mình vẫn giống như trước kia. Trong lúc hoảng hốt thực sự Quý Vũ Khâm đã cho rằng bọn họ có thể trở về trước đây, thế nhưng sau đó y phát hiện là không có khả năng, bởi vì tâm tư của mình đối với em ấy vẫn không đơn thuần như vậy.
Không biết đã ngồi trên nóc nhà bao lâu, đột nhiên Quý Vũ Khâm có chút sợ hãi khi phải quay về. Nhất định hiện tại em ấy rất không muốn gặp lại mình đi. Quả nhiên, vài ngày sau, Diệp Thần đều né tránh y, mỗi ngày sẽ rời giường thật sớm để đến thư viện, buổi tối phải thật khuya mới trở về, thậm chí lúc đi tắm đều phải đợi tới thời điểm mình không có trong phòng, mỗi lần ánh mắt chạm nhau thì em ấy lại cuống quýt né tránh, như là đang trốn tránh một thứ bệnh đáng sợ vậy. Quý Vũ Khâm cảm thấy chưa bao giờ mình bị thương tổn nặng đến như vậy, tự tay mình đẩy người mình thích đến nông nỗi chán ghét mình thế này đây.
Rõ ràng là cùng sống dưới một mái hiên, nhưng hai người lại không thèm nói với nhau lời nào, ngay cả hai người bạn cùng phòng đều nhận ra bầu không khí gần đây rất quái dị, trước kia hai người bọn họ cứ dính cùng một chỗ như song sinh, hiện tại đột nhiên ai cũng không nói chuyện với người còn lại, Diệp Thần còn mỗi ngày đi đến không thấy bóng dáng, càng nghĩ càng thấy kỳ quái, không biết có phải giữa bọn họ đang hiểu lầm cái gì hay không.
Tối hôm đó hai bạn cùng phòng không ở trong ký túc xá, chỉ có Diệp Thần và Quý Vũ Khâm ở lại, Diệp Thần sợ nhất loại thời điểm này, nếu như không phải hôm nay thư viện đóng cửa cả ngày, cậu cũng sẽ không ở lại ký túc xá. Vội vã cầm lấy quần áo đã chuẩn bị từ trước đang đặt ở trên giường đi tắm một chút, thế nhưng lúc tới cửa phòng tắm lại không cẩn thận trượt chân té nhào một cái.
"Cẩn thận!" Mắt thấy cậu sắp ngã xuống đất, Quý Vũ Khâm nhanh tay lẹ mắt đỡ Diệp Thần vào lòng.