Gia tộc nhà họ Lâm vốn khởi nghiệp từ những việc làm không chính đáng, khi đã đạt đến tầm cỡ tài phiệt thì họ lại muốn rửa tay gác kiếm, mở rộng thêm lãnh thổ kinh doanh.
Nhà họ Tống xuất thân từ giới chính trị và kinh doanh, là tập đoàn duy nhất được chỉ định hợp tác cung cấp quân nhu cho đế quốc. Gia tộc nhà họ Lâm muốn thâm nhập vào thị trường quân nhu béo bở này, mà việc liên hôn với nhà họ Tống là một bước cờ rất quan trọng.
Nếu đã là quân cờ quan trọng như vậy, Tống Phỉ Nhiên quyết định phải tận dụng giá trị của mình thật tốt: “Tôi không quen ở đây. Anh thu xếp đi, chiều nay tôi sẽ về nghỉ ngơi ở căn biệt thự trên đảo Lục. Anh phải đích thân đến đón tôi và mẹ tôi, nhớ chuẩn bị sẵn đồ bổ dưỡng. Tôi mất máu nhiều, đầu óc choáng váng, cần phải bồi bổ.”
Lâm Minh Chiêu giận đến sôi máu, muốn mắng cô nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, hỏi lại: “Lâm Phỉ Nhiên, em suy nghĩ thông suốt rồi à? Như thế là tốt nhất, ngày mai em phải ngoan ngoãn tham dự tiệc nhà họ Tống đi.”
Không ngờ cô đáp lại một câu: “Xem thái độ của anh, cũng còn tùy tâm trạng của tôi nữa.”
“???” Lâm Minh Chiêu ngẩn người vì giận, cô em này thật sự bị kí©h thí©ɧ đến mức hỏng đầu rồi sao?
Không để ông ta nói thêm lời nào, cô dứt khoát cúp máy.
Lâm Minh Chiêu sững sờ, ngay cả mẹ cô là Đái Tuyết cũng không dám tắt máy giữa chừng với ông ta. Cô ta phát điên rồi sao?
…
Tống Phỉ Nhiên bình thản trả lại điện thoại cho Đái Tuyết.
Đái Tuyết cũng bị sốc trước hành động của con gái, trước giờ bà chưa bao giờ thấy Phỉ Nhiên nói chuyện kiểu đó với người khác, mà dường như Phỉ Nhiên cũng sẵn lòng tham dự tiệc của nhà họ Tống?
Bà bỗng lo lắng liệu con gái mình có thật sự bị kích động dẫn đến vấn đề về tâm lý hay không, định gọi bác sĩ đến chụp phim kiểm tra lại.
Tống Phỉ Nhiên mượn lý do “một lần cận kề cái chết nên nhìn đời thoáng hơn” để giải thích và cô rất hài lòng khi thế giới này không có quy tắc cấm phá nhân vật.
Đái Tuyết không hỏi thêm gì, chỉ đau lòng nhìn vết thương của con gái mà nước mắt không ngừng rơi, sau một hồi đắn đo, bà khẽ nói: “Bảo bối… nếu con thật sự không thích Tống Đình mà lại thích người vệ sĩ đó, mẹ sẽ nghĩ cách thuyết phục bố con…”
Đừng có nuông chiều quá mức chứ.
“Liên hôn cũng không tệ đâu.” Tống Phỉ Nhiên ngăn lời bà: “Ai nói liên hôn thì không được nuôi vài vệ sĩ trẻ khỏe để tận hưởng tình yêu chứ?”
“Hả?” Đái Tuyết ngơ ngác, đôi mắt đẫm lệ nhìn cô đầy sửng sốt.
…
Lão đại Lâm Minh Chiêu quả thật xử lý công việc nhanh chóng, đến trưa đã sắp xếp người đến đón cô.
Mặc dù chính ông ta không tới, nhưng người tới lại là con trai lớn của ông ta, Lâm Việt, cũng là anh trai của nam chính Lâm Tụng.
Vừa bước vào phòng bệnh, Lâm Việt đã tươi cười gọi cô: "Cô nhỏ." Đồng thời anh ta còn ôm một bó hoa lớn tặng cho cô rồi giải thích: "Bố cháu thật sự có một cuộc họp quan trọng không thể tới, cô xem cháu làm tài xế đón cô có đạt tiêu chuẩn không?"
Lâm Việt chỉ nhỏ hơn Lâm Phỉ Nhiên vài tháng, có thể xem là bạn chơi cùng nhau lớn lên, chỉ là con người này trông như ai cũng thân thiện, đối xử vẹn toàn với mọi người nhưng lại có thể làm chuyện “không cẩn thận” để lạc mất em trai ruột của mình khiến Lâm Tụng khi còn nhỏ lưu lạc tại một hành tinh hoang vu làm nô ɭệ, bị cắt lưỡi.
Việc anh ta có bao nhiêu tình cảm chân thành với Lâm Phỉ Nhiên thì thật khó mà biết được.