Sau cùng, cuộc hôn nhân gia tộc này chẳng qua chỉ là cách để Lâm Ngọc Chương thắt chặt hợp tác với nhà họ Tống. Điều làm ông ta tức giận không phải là việc con gái xấu số qua đời mà là việc cô ấy đã phá hủy vụ làm ăn lớn của ông ta.
…
Cửa phòng bệnh mở ra, bác sĩ và y tá tiến vào kiểm tra cho Tống Phỉ Nhiên. Cô để ý thấy ngoài cửa phòng bệnh còn có mấy người vệ sĩ đang canh giữ.
Bệnh viện này vốn là bệnh viện có đầu tư từ gia tộc nhà họ Lâm. Sự việc Lâm Phỉ Nhiên tự tử để phản đối hôn nhân sắp đặt xảy ra mới chỉ hôm qua, mà gia tộc họ Lâm rất lo sợ chuyện tai tiếng này bị lộ ra ngoài khiến nhà họ Tống biết chuyện và làm ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân liên minh quyền lực. Vì thế ngay cả Đái Tuyết cũng không được phép tùy tiện rời khỏi phòng bệnh .
Tống Phỉ Nhiên phối hợp kiểm tra sức khỏe nhưng trong lòng rất không hài lòng với tình trạng “bị giam lỏng” này. Trong các câu chuyện về tổng tài bá đạo khác, thường thì có bác sĩ riêng sẵn sàng phục vụ, bệnh viện cũng là bệnh viện tư nhân xa hoa của gia đình, mà nếu bị giam lỏng cũng là ở biệt thự trên núi rộng hàng chục mẫu. Vậy mà gia tộc họ Lâm, một trong bốn tập đoàn tài phiệt lớn nhất lại đối đãi với cô như vậy sao?
Không tìm thấy điện thoại của Lâm Phỉ Nhiên, cô giơ tay xin điện thoại của mẹ Đái Tuyết, dùng tính năng nhận diện khuôn mặt để mở khóa. Điện thoại của Đái Tuyết luôn lưu hai mẫu nhận diện khuôn mặt, đó là của bà và của con gái.
Tống Phỉ Nhiên trực tiếp gọi điện cho Lâm Minh Chiêu. Đầu dây bên kia nhanh chóng nhận máy nhưng mở miệng đã tỏ ra không kiên nhẫn: “Đái Tuyết, tôi đã nói rất rõ rồi, đừng có mà…”
“Nói chuyện cho tử tế vào.” Tống Phỉ Nhiên ngắt lời ông ta: “Bố dạy anh nói chuyện với trưởng bối như thế này à?”
Đối phương im lặng một chút rồi ngạc nhiên hỏi: “Lâm Phỉ Nhiên? Em tỉnh rồi à?”
Dù là anh trai cùng cha khác mẹ nhưng Lâm Minh Chiêu lớn hơn Lâm Phỉ Nhiên tới hai mươi tuổi. Khi Lâm Phỉ Nhiên ra đời chưa được một năm thì con trai lớn của Lâm Minh Chiêu cũng đã chào đời. Vì vậy Lâm Minh Chiêu vốn không có tình cảm gì đặc biệt với người em gái nhỏ tuổi này. Ngược lại, con trai cả của ông ta còn chơi cùng cô nhỏ cùng tuổi là Lâm Phỉ Nhiên từ nhỏ đến lớn.
“Nếu tôi chết, ngày mai cả nhà họ Lâm và nhà họ Tống sẽ cùng nắm tay nhau lên trang nhất của đế quốc – ‘Tam tiểu thư nhà họ Lâm tự sát vì yêu vệ sĩ, từ chối hôn nhân liên minh với nhà họ Tống’.” Tống Phỉ Nhiên dựa vào gối mềm mà mẹ cô đã chuẩn bị sẵn, nhấn mạnh từng chữ: “Lúc đó, bố và anh sẽ bận rộn lắm đấy.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, dường như bị sốc trước lời nói của Lâm Phỉ Nhiên. Trước giờ cô ba này vốn là người nghe lời và rất sợ anh trai, bình thường gặp là tránh, hôm nay lại dám nói chuyện thẳng thừng như vậy: “Lâm Phỉ Nhiên, em mất máu nhiều quá nên đầu óc bị kí©h thí©ɧ rồi à?”
Không ngờ cô vui vẻ thừa nhận: “Đúng vậy, mất máu khiến não thiếu oxy, hệ thần kinh có chút vấn đề rồi.”
Lâm Minh Chiêu: “…”
“Cho nên nói chuyện cẩn thận một chút, tôn trọng mẹ kế của anh một chút. Đừng có làm gì chọc tôi đến mức khiến anh và bố phải chịu hậu quả khó lường.” Tống Phỉ Nhiên thừa biết lý do gia tộc nhà họ Lâm nhất mực muốn liên hôn với nhà họ Tống là gì.