Lâm Ngọc Chương hiếm khi dịu dàng gắp một miếng bào ngư cho con trai lớn Lâm Minh Chiêu rồi nói: “Con chưa từng làm kinh doanh, trước tiên hãy tiếp quản một số nhà máy sản xuất dược phẩm mà anh cả của con đang quản lý.”
Lâm Minh Chiêu sững sờ: “Bố, mấy nhà máy dược phẩm đó, sau khi em hai rời đi là con tiếp quản, nhân sự bên trong và tình hình cực kỳ phức tạp, ngay cả con cũng mất hơn một năm mới giải quyết ổn thỏa, làm sao mà em ba tiếp quản nổi?”
“Con đã giải quyết xong chưa?” Lâm Ngọc Chương liếc nhìn con trai cả. Nhà họ Lâm hiện đang sở hữu 7 nhà máy dược phẩm, các nhà máy lớn này cung cấp toàn bộ dược phẩm cho tập đoàn họ Lâm, trước đây luôn do con trai thứ là Lâm Minh Quân quản lý.
Sau khi Lâm Minh Quân bị đuổi khỏi gia tộc, các nhà máy dược được giao cho Lâm Minh Chiêu quản lý. Tuy nhiên những nhân sự chủ chốt trong các nhà máy đều là người do Lâm Minh Quân đào tạo, hoàn toàn không phục tùng Lâm Minh Chiêu khiến nhiều rắc rối xảy ra, thậm chí có những nhân tài chủ lực còn đưa nhân viên theo mình đến nhà máy mới do Lâm Minh Quân mở, đối đầu trực tiếp với nhà họ Lâm.
Cách mà Lâm Minh Chiêu xử lý vấn đề là gì? Tăng lương cao để giữ chân những người này.
Lâm Minh Chiêu kìm nén tức giận nói: “Con đang xử lý.”
“Đưa cho Phỉ Nhiên làm đi.” Lâm Ngọc Chương đã quyết định từ tối qua, giờ chỉ thông báo lại: “Xem như đây là thử thách của bố dành cho con bé.”
Tống Phỉ Nhiên nhìn sang Vương Trác, cười. Cô đã đoán trước rằng sẽ không dễ dàng lấy được cổ phần, sẽ phải trải qua thử thách, mà rắc rối hiện tại nhà họ Lâm phải giải quyết là vấn đề do người anh hai để lại, đó là các nhà máy dược phẩm.
“Được.” Tống Phỉ Nhiên nói: “Bố, trong vòng một tháng con sẽ chỉnh đốn xong 7 nhà máy dược phẩm này, bố phải giao cho con 5% cổ phần.”
“Một tháng?” Lâm Minh Chiêu cười lạnh một tiếng.
Lâm Ngọc Chương đặt đũa xuống: “Ba tháng đi, bố cho con ba tháng, con làm được thì bố sẽ giao cho con 5% cổ phần.”
Đái Tuyết vui mừng không giấu được, dù không hiểu rõ nhưng vẫn vui vẻ nói: “Nhiên Nhiên nhà chúng ta đã nói một tháng, chắc chắn là sẽ xong trong một tháng, con bé giỏi lắm đấy.”
Lâm Ngọc Chương làm việc dứt khoát, buổi chiều đã giao cho Lâm Minh Chiêu đưa Tống Phỉ Nhiên đến trụ sở chính của Tập đoàn Y tế Lâm thị để làm thủ tục bàn giao, tạm thời bổ nhiệm cô làm phó tổng giám đốc, còn tổng giám đốc vẫn là Lâm Minh Chiêu.
Ý nghĩa là sau khi cô vượt qua thử thách, vị trí này sẽ chính thức được giao lại cho cô.
Tuy Lâm Minh Chiêu không cam lòng nhưng vẫn nghe lời, ngay trong ngày đã tiến hành bàn giao công việc cho Tống Phỉ Nhiên, đồng thời thông báo cho các cổ đông và các quản lý cấp cao về buổi họp vào lúc mười giờ sáng ngày mai để chính thức giới thiệu vị phó tổng giám đốc “bất ngờ” này.
Nhưng như ông ta đã đoán trước, sáng hôm sau dù ông ta, Tống Phỉ Nhiên và các quản lý cấp cao đã ngồi đợi trong phòng họp đến mười giờ rưỡi, chỉ có một trong sáu vị cổ đông đến tham dự.
Lâm Minh Chiêu không ngạc nhiên, đây là chuyện thường tình, ông ta cũng chẳng cần giải thích gì cho Tống Phỉ Nhiên mà lập tức ra hiệu bắt đầu cuộc họp.
Lâm Việt với cương vị CEO, cúi người, nhẹ giọng giải thích với Tống Phỉ Nhiên: “Mấy vị cổ đông này rất phức tạp, họ là những chuyên gia kỹ thuật cao cấp được chú hai là Lâm Minh Quân mời về và đào tạo từ thời sáng lập công ty…”