Tống Phỉ Nhiên rời giường, rửa mặt và thay quần áo xong, Vương Trác đã chờ cô ở dưới lầu.
Bên ngoài biệt thự, đội bảo vệ do Lâm Ngọc Chương phái đến giám sát đã rút lui từ tối qua, Vương Trác được phép ra vào biệt thự đảo Lục như trước đây.
Trước sảnh, một dải lớn hoa hồng màu champagne được đặt ở đó.
Dì Vương nói là Tống Đình gửi tới, chín trăm chín mươi chín bông, còn kèm theo một tấm thiệp.
Tống Phỉ Nhiên không buồn nhìn tấm thiệp mà nói: “Vứt đi, chiếm chỗ quá.” Sau đó nói với dì Vương rằng cô sẽ đến khu nhà cũ ăn cơm, hôm nay không về nên không cần chuẩn bị bữa tối cho cô.
Dì Vương vội từ bếp bước ra, hỏi: “Tam tiểu thư cũng không ăn sáng sao? Tối qua thiếu gia Lâm Tụng đã nấu canh giải rượu cho cô, cô không uống nên cậu ấy để trong tủ lạnh, bảo tôi sáng nay hâm nóng lại cho cô uống.”
Cô nhớ lại Lâm Tụng tối qua, ngay cả khi khóc cũng chỉ mất kiểm soát trong vòng chưa đầy mười phút, sau đó đã về phòng mình.
Sáng nay anh còn nhắn cho cô một tin chỉ có hai chữ: [Xin lỗi.]
Trong bếp đã có người hâm nóng canh, cô có thể ngửi thấy mùi thơm của nước hầm thịt, bụng trống rỗng từ tối qua nên cô ngồi xuống uống một bát, còn bảo dì Vương lấy thêm một bát cho Vương Trác.
Vừa uống canh vừa xem tài liệu do Vương Trác điều tra, cô dặn dò: “À, anh đi tìm một nhóm vệ sĩ giống như anh, là quân nhân Đế Quốc đã giải ngũ đến biệt thự đảo Lục. Phải là người biết nghe lời, chỉ nghe lệnh tôi thôi, hiểu chứ?”
Vương Trác hiểu ý, Tống Phỉ Nhiên muốn tách biệt biệt thự đảo Lục thành lãnh địa của riêng cô, tất nhiên cần một đội ngũ chỉ nghe lệnh cô chứ không phải nghe theo lệnh của gia đình họ Lâm.
...
Tới giờ ăn trưa, Tống Phỉ Nhiên mới đến khu nhà cũ, ung dung bước vào cùng Vương Trác. Đái Tuyết vội quan sát sắc mặt Lâm Ngọc Chương, thấy ông ta không tức giận, ngược lại còn kêu mọi người vào ăn cơm.
Lúc này Đái Tuyết mới thở phào, tiến tới kéo tay con gái, cười nói: “Hôm nay mẹ tự tay làm món canh thịt xông khói với măng mà con thích, còn nấu cả cháo hải sâm với kê nữa, con yêu, lát nữa phải ăn nhiều một chút, bổ dưỡng vào nhé?” Rồi bà lại nói nhỏ với cô: “Tối qua tâm trạng bố con rất tốt, có vẻ có hy vọng đấy.”
Tống Phỉ Nhiên mỉm cười, hóa ra bà thật sự đã thay cô nói những lời thuyết phục trong lúc gần gũi.
“Cảm ơn mẹ.” Cô hôn lên má Đái Tuyết, ôm lấy bà và cùng bà ngồi xuống.
“Lâu rồi mọi người không cùng ngồi ăn cơm như thế này.” Tâm trạng Lâm Ngọc Chương trông thật sự tốt, bảo Lâm Minh Chiêu ngồi vào vị trí bên cạnh mình.
Sắc mặt Lâm Minh Chiêu vẫn giữ vẻ nghiêm nghị như mọi khi, Ôn Thư Ngọc cũng không có vẻ gì hứng khởi.
Chỉ có Lâm Việt tươi cười nói chuyện với Tống Phỉ Nhiên: “Đúng vậy, cô nhỏ không về nhà cũ ở lại sao? Ông nội thích đông vui, cả nhà mình cùng ăn cơm sẽ thật náo nhiệt.”
“Phải đấy.” Đái Tuyết cũng rất muốn con gái quay về: “Bảo Tiểu Tụng cũng quay lại ở nhà cũ đi, cũng không xa trường học là bao.”
Lời này khiến Ôn Thư Ngọc khựng lại, như thể bà ấy vừa mới nhớ ra còn có một người con trai tên là Lâm Tụng.
Tống Phỉ Nhiên không đáp lại đề nghị về nhà cũ, uống một ngụm cháo hải sâm rồi mở lời: “Bố đã cân nhắc thế nào rồi? Con đang chờ bố trả lời đấy.”
Tất nhiên ý cô nhắc đến là 5% cổ phần.