Lâm Tụng ghét chính bản thân mình khi có hành động như vậy, ghét đến mức muốn nôn. Cảm xúc đột ngột trào lên như nước bẩn dìm ngập anh, tiếng ếch kêu trong tai biến thành tiếng ồn ào khủng khϊếp.
Anh nhẹ nhàng đặt Tống Phỉ Nhiên xuống, nhanh chóng bước ra khỏi phòng, giơ tay lên tự tát mình một cái.
Phòng yên tĩnh như thế, trong lúc cảm xúc dâng trào anh không ý thức được rằng tiếng tát của mình khá lớn.
Cánh cửa chưa kịp khép chặt, từ trên giường, Tống Phỉ Nhiên mở mắt: “Lâm Tụng?”
Lâm Tụng giật mình, run lên một cái, quay lại đối diện ánh mắt mệt mỏi của Tống Phỉ Nhiên qua khe hở cửa.
Anh phản xạ muốn né tránh nhưng Tống Phỉ Nhiên gọi anh: “Vào đây, Lâm Tụng.”
Cảm giác tiêu cực làm lưng anh tê dại, anh hít sâu hai lần, cố gắng đè nén cảm xúc, đẩy cửa bước vào lại nhưng chỉ đứng ở ngưỡng cửa.
“Sao lại đứng ngoài đó?” Tống Phỉ Nhiên nhìn vào gương mặt anh, khuôn mặt xanh tím bầm thêm dấu vết một cái tát, đôi mắt anh đỏ ngầu, môi mím chặt, như phải cố gắng lắm mới mở miệng đáp lại cô.
“Cháu… cháu mang… mang…” Anh lại mím chặt môi, cảm xúc không ổn định khiến anh lắp bắp nghiêm trọng, điều này càng khiến anh thấy nhục nhã, anh chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình mà làm kẻ câm.
Tống Phỉ Nhiên thấy đôi tay run rẩy của anh nắm chặt, hơi thở gấp gáp, gương mặt đỏ bừng.
Cô nhớ nam chính sau khi được cứu về thì mắc chứng bệnh tâm lý, đúng không? Cậu ấy mắc bệnh thật sự về mặt bệnh lý sao?
101 xuất hiện đúng lúc: “Đúng vậy, ký chủ, hội chứng PTSD, đang được điều trị bằng thuốc.”
Tống Phỉ Nhiên không tiếp tục truy hỏi anh, chỉ nói: “Lại đây, Lâm Tụng.”
Cơ thể Lâm Tụng căng cứng, chậm rãi bước tới.
Tống Phỉ Nhiên vỗ nhẹ vào mép giường: “Ngồi xuống đây.”
Lâm Tụng siết chặt đôi bàn tay run rẩy của mình, cẩn thận ngồi xuống mép giường, cúi đầu không dám nhìn cô, chỉ cố gắng nắm chặt những ngón tay mất kiểm soát.
Đột nhiên cô đưa tay nắm lấy cằm anh, xoay mặt anh qua, nhìn kỹ dấu tát trên má anh.
“Cháu thấy khó chịu à?” Cô khẽ chạm lên dấu tát đỏ ửng của Lâm Tụng bằng mu bàn tay, giọng khàn khàn gọi tên anh một lần nữa: “Lâm Tụng.”
Lâm Tụng giật mình như bị điện giật, run rẩy càng dữ dội hơn, nước mắt vô cớ trào xuống.
Anh giống như một kẻ mất kiểm soát, chỉ cần một chút quan tâm hay hỏi han cũng khiến anh sụp đổ hoàn toàn.
Anh cúi đầu, xiết chặt những ngón tay, cố gắng dừng dòng nước mắt, dừng cả sự run rẩy của mình.
Nhưng cô nói: “Khóc cũng không sao.”
Đầu óc Lâm Tụng trống rỗng, trán tựa vào chăn của cô, không biết mình đang khóc hay run rẩy.
Anh chỉ nhớ ngón tay Tống Phỉ Nhiên đang nhẹ nhàng vuốt tóc anh, gọi anh: “Ngoan nào.”
...
Ngày hôm sau, từ bên khu nhà cũ gửi điện thoại của Tống Phỉ Nhiên đến, nói rằng lão gia tử gọi cô về ăn cơm.
Tống Phỉ Nhiên không lập tức rời giường, cô cầm điện thoại nằm trên giường và thêm bạn với Kỷ Lệnh Âm.
Kỷ Lệnh Âm đã nhắn tin tới: [Cô nhỏ Phỉ Nhiên, em đang học, tan học mới nói chuyện với chị được, chị đợi em nhé.]
Tống Phỉ Nhiên mỉm cười trả lời: [Được, em học chăm chỉ nhé.]
Hôm nay là ngày đầu tiên Kỷ Lệnh Âm chuyển tới Học viện Đế Quốc, cùng lớp với Lâm Tụng đúng không? Đám người bắt nạt Lâm Tụng như Tống Thiếu Sở vẫn còn nằm viện, tình tiết bắt nạt đã không còn, vậy mối quan hệ giữa Kỷ Lệnh Âm và Lâm Tụng sẽ phát triển thế nào nhỉ?
101 cũng không chắc, vì tình cảm của Kỷ Lệnh Âm dành cho Lâm Tụng bắt đầu từ lòng thương hại rồi phát triển thành tình yêu. Nếu thiếu đi bước thương hại này, có lẽ họ sẽ không có bước phát triển sau đó chăng?