"Ngài uống rượu sao? Sao có thể uống rượu chứ, ngài vừa mới xuất viện mà!" Dì Vương bước tới đỡ Tống Phỉ Nhiên, xoa lưng cho cô, lo lắng lẩm bẩm, trách lão gia tử sao có thể để bệnh nhân vừa ra viện uống rượu rồi lại nói với Lâm Tụng: "Để tôi chăm sóc tiểu thư là được rồi, Lâm thiếu gia mau đi nghỉ đi, ngày mai còn phải đi học."
Quả thật dì Vương ở đây chăm sóc cô tiện hơn, ít nhất có thể giúp cô tắm rửa thay đồ ngủ rồi nằm xuống.
Lâm Tụng gật đầu, định rời đi thì bị Tống Phỉ Nhiên nắm lấy tay áo.
"Đừng nói với mẹ cô." Giọng Tống Phỉ Nhiên cũng khàn đi, dặn dò anh và dì Vương: "Tôi ngủ một giấc là được rồi."
"Ừm." Lâm Tụng đáp một tiếng, nhớ ra trước đây cô không thích anh chỉ đáp "ừm" bèn bổ sung: "Biết rồi."
Anh mới rời khỏi phòng tắm, nhẹ nhàng khép cửa, đặt đôi giày cao gót của cô vào chỗ rồi ra khỏi phòng ngủ.
Nhưng anh không về phòng mình mà cởϊ áσ khoác, đi xuống bếp, mở tủ lạnh lấy ra rong biển và thịt bò, khéo léo bật bếp nấu canh giải rượu.
Trước đây khi còn làm nô ɭệ trên tinh cầu hoang vắng, anh đã làm nhiều việc, cũng từng phụ việc trong bếp, khi mới đến biệt thự đảo Lục ở, anh không muốn làm phiền các dì nên tự mình nấu ăn.
Canh trong nồi sôi, mùi thịt và rong biển bốc lên thơm lừng.
Dì Vương vừa từ trên lầu xuống định nấu canh giải rượu cho tam tiểu thư, thấy Lâm Tụng đang nấu thì rất ngạc nhiên: "Lâm thiếu gia chưa ăn tối à? Để tôi nấu cho cậu bát mì nhé, tôi cũng đang định nấu canh giải rượu cho tam tiểu thư."
"Không cần đâu dì Vương, cháu không đói, đây là nấu cho cô nhỏ." Lâm Tụng tắt bếp, múc ra một bát rồi hỏi: "Cô nhỏ đã rửa mặt chưa ạ?" Anh lo cô đang tắm.
Dì Vương gật đầu, nhìn Lâm Tụng bưng canh lên lầu, lòng ngổn ngang trăm mối, đứa trẻ tốt như vậy, nếu không phải đã xảy ra chuyện kia, Lâm thiếu gia cũng nên là một cậu trai trẻ vui vẻ và cởi mở.
...
Trong phòng ngủ chính của Tống Phỉ Nhiên có một chiếc đèn ngủ nhỏ sáng, cửa khép hờ.
Lâm Tụng gõ nhẹ cửa nhưng không có tiếng trả lời, anh nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào nhìn một cái, thấy Tống Phỉ Nhiên nằm nghiêng trên giường, mắt nhắm như đang ngủ.
Anh bưng bát canh, bước nhẹ đến bên giường, khẽ gọi: "Cô nhỏ?"
Tống Phỉ Nhiên cau mày, dáng vẻ say ngủ không hề có phản ứng, đèn ngủ đầu giường chiếu vào gương mặt cô đã tẩy trang, trông yếu ớt và nhợt nhạt.
Cô đang ngủ rồi phải không?
Lâm Tụng không muốn đánh thức cô, anh bưng bát canh ngồi xuống ghế sofa cạnh giường, lặng lẽ nhìn cô. Cô trông không thoải mái, hoàn toàn thả lỏng trong chiếc chăn lụa, không chút phòng bị.
Trong phòng yên tĩnh đến nỗi tiếng ếch kêu ngoài trời nghe rõ mồn một. Đây là lần đầu tiên anh chăm chú ngắm cô như vậy, đột nhiên có chút ngẩn ngơ.
Khi anh nhận ra bát canh sắp nguội, đứng dậy định rời đi thì Tống Phỉ Nhiên trên giường chợt khẽ nôn khan một tiếng, vẻ khó chịu.
Anh vội vàng đặt bát canh xuống để đỡ cô, vô thức đưa tay ra đón lấy bất kỳ thứ gì cô có thể nôn ra.
Dù cô chỉ nôn khan không nôn ra thứ gì nhưng trong lòng Lâm Tụng vì hành động vô thức này mà co thắt lại, cảm giác ghê tởm mãnh liệt bao trùm lấy anh.
Vì đây là hành động mà anh đã bị rèn luyện khi còn làm nô ɭệ, những nô ɭệ như anh bị bắt buộc dùng tay đón lấy tàn thuốc, rác rưởi, chất nôn của khách.