Thế giới 1 - Chương 36: Tôi chọn làm cô nhỏ của nam chính (36)

Tống Phỉ Nhiên cúi người bên ngoài cửa sổ xe, nói: “Bố, đã muốn ‘bán’ con gái thì phải để ai trả giá cao nhất mới được, nhà họ Tống đâu phải người mua tốt nhất.”

Lời này quả thực khó nghe.

Lâm Ngọc Chương nhíu mày nhìn cô, ý cô là… Thượng tướng Kỷ sao? Cô có thể kết nối với ngài ấy?

“Tiểu Tụng, về nhà với bố.” Bên kia vang lên giọng của Lâm Minh Chiêu. Ông ta lạnh lùng gọi con trai: “Con là con của bố hay của nó?” Nhìn thấy con trai muốn lên xe của Tống Phỉ Nhiên, ông ta giận không để đâu cho hết, con trai mình cũng đứng về phía cô ta sao?

Tống Phỉ Nhiên đứng thẳng, nhìn qua, thấy Lâm Tụng đang đứng cạnh xe mình, tay bám vào cửa xe.

Ôn Thư Ngọc bước đến kéo con trai, khẽ nói: “Hôm nay bố con không vui, về với chúng ta đi, ở nhà cô cũng không tiện.”

Đây như một sự lựa chọn đối với Lâm Tụng.

Tống Phỉ Nhiên mỉm cười bước đến, chẳng nói gì với Lâm Tụng, chỉ yên lặng ngồi vào trong xe.

Cô thấy rõ các ngón tay của Lâm Tụng nắm chặt cửa xe rồi nghe anh nói: “Mẹ, mẹ sẽ đánh Tống Thiếu Sở vì con chứ?”

Anh nói với giọng lạnh lùng: “Giống như tam phu nhân đã đánh Tống Đình ấy.”

Ôn Thư Ngọc bị câu hỏi làm cho sững lại.

Lâm Tụng biết rõ câu trả lời. Mẹ anh sẽ không làm vậy, bố anh cũng sẽ không. Họ phải lo cho đại cục, cho thể diện, họ sẽ không vì anh mà đối đầu với nhà họ Tống. Nhưng Đái Tuyết sẽ làm, cô nhỏ của anh sẽ làm.

“Mẹ trở về đi.” Lâm Tụng cúi đầu bước vào xe, đóng mạnh cửa một cái “rầm”.

Tống Phỉ Nhiên khẽ nhếch môi cười, không để ý đến sự giận dữ của Lâm Minh Chiêu bên ngoài, ra lệnh cho tài xế lái xe đi.

Trên đường về đảo Lục, cô càng lúc càng khó chịu, cảm giác say xe khiến cô muốn buồn nôn. Cô nhắm mắt tựa vào ghế, trong lúc đó chỉ dẫn Vương Trác điều tra một số việc liên quan đến nhà máy sản xuất dược phẩm của Lâm Minh Chiêu và vài chuyện khác.

Vương Trác nhận lệnh, đưa nước cho cô.

Cô lắc đầu, đẩy tay anh ta ra: “Buồn nôn.” Giọng hơi khàn, mềm mại, nghe như đang làm nũng.

Khi đến biệt thự trên đảo Lục, Vương Trác định đưa cô vào nhà nhưng cô khoát tay bảo anh ta đi làm việc của mình.

Chỉ là say rượu và say sóng thôi mà.

Tống Phỉ Nhiên tháo giày cao gót, đầu óc choáng váng, bước xiêu vẹo vào phòng khách. Lâm Tụng nhanh chóng đuổi theo, đột nhiên giữ lấy cổ tay cô.

Tay anh gầy nhưng mạnh mẽ, dù còn trẻ nhưng đã chai sạn.

Tống Phỉ Nhiên liếc nhìn anh, thấy tai anh đỏ lên, trên tay còn xách đôi giày cao gót của cô. Anh nói với cô: “Cháu đã hứa với tam phu nhân, cháu sẽ chăm sóc cô.”

Tống Phỉ Nhiên vừa bước vào phòng ngủ là nôn mửa, vì chưa ăn tối nên cũng không nôn ra được gì, chỉ đổ người xuống bồn rửa, đầu óc quay cuồng.

Lâm Tụng vội nắm lấy mái tóc buông xuống của cô nhưng không dám xoa lưng cho cô, vì cô đang mặc chiếc váy dạ hội hở lưng, làn da trắng như tuyết.

Cô gầy quá, xương bả vai nhô lên như đôi cánh bướm gãy, chuỗi dây chuyền đung đưa trên làn da cô, anh kinh ngạc phát hiện dường như cô không có lông tơ.

Như một món đồ sứ quý giá...

"Tiểu thư thế nào rồi? Ôi sao lại nôn thế này!" Dì Vương lo lắng chạy lên.

Lâm Tụng như bừng tỉnh, vội vàng rời mắt khỏi cô.