Tống Đình vẫn chưa ngăn được Chúc Phù, một chàng trai trẻ từ trong khoang vội vàng bước ra, cười nói: "Tống thiếu, Chúc tiểu thư là bạn đồng hành của tôi, tôi mời cô ấy đến."
Có lẽ đó là con nhà quyền quý nào đấy.
Thật sự thú vị, quá thú vị.
Tống Phỉ Nhiên thấy sắc mặt Tống Đình tái mét trong khi Chúc Phù tươi cười rạng rỡ, khoác tay chàng trai nhà quyền quý kia, nhìn Tống Đình nói: “Tống thiếu đừng căng thẳng, tôi chỉ đến để chúc mừng Tống lão gia thôi mà.”
Nói xong, cô ta lách qua Tống Đình, tiếp tục đi về phía Tống Phỉ Nhiên.
Tống Đình lập tức đuổi theo, gần như cùng lúc với Chúc Phù, cả hai đều đứng trước mặt Tống Phỉ Nhiên. Hắn nhanh chóng giới thiệu: “Đây là cô Chúc Phù, là bạn đồng hành do Lưu Miễn mời đến.” Lời hắn như thể sợ Chúc Phù sẽ bịa chuyện lung tung.
Lâm Ngọc Chương không cười nổi, Chúc Phù bắt tay chào hỏi ông ta nhưng ông ta chẳng buồn giơ tay đáp lại.
Chúc Phù cũng chẳng để tâm, ánh mắt liếc qua lại giữa Tống Phỉ Nhiên và Vương Trác đang đứng sau cô rồi cười nói: “Nghe danh Tống tiểu thư đã lâu, nay gặp quả nhiên xinh đẹp, chung thủy, thật không ngờ trong ngày trọng đại như hôm nay tiểu thư còn dẫn theo vệ sĩ luôn sát cánh bên mình.”
Lời này hàm ý rất rõ ràng, chỉ thiếu việc nói thẳng “Tôi biết cô và tên vệ sĩ này có quan hệ mờ ám” mà thôi.
Tống Phỉ Nhiên mỉm cười đáp lại: “Chẳng phải Tống Đình cũng đưa cô đến đây sao?”
Chúc Phù sững sờ.
Cô đặt ly rượu rỗng xuống, thay bằng một ly champagne khác rồi nhếch mép nói: “Chỉ là liên hôn thương mại thôi, anh ta chơi phụ nữ của anh ta, tôi chơi đàn ông của tôi.”
“Bùm!” Tiếng pháo hoa vang lên làm tất cả những người xung quanh Tống Phỉ Nhiên đều sững sờ.
Lâm Ngọc Chương trợn mắt há hốc nhìn con gái, lại nhìn qua Vương Trác, tim ông ta như muốn ngừng đập. Lẽ nào cậu vệ sĩ kia chính là người yêu của con gái mình? Nó đang nghĩ cái gì đây!
Chúc Phù cũng bàng hoàng, vô thức liếc qua Tống Đình, hiếm khi thấy vẻ kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt hắn.
Giai điệu âm nhạc dần lên cao trào khiến mọi người khó có thể nghe rõ cuộc đối thoại.
Từ xa, Tống Minh đang cùng thượng tướng Kỷ, thấy con trai mình là Tống Đình vẫn chưa xử lý xong chuyện với Chúc Phù, cũng không nghe rõ cô ta đang nói gì với bố con nhà họ Lâm.
Sau bài nhạc này, kế hoạch cầu hôn sẽ bắt đầu.
“Bố, cũng sắp đến giờ rồi.” Con trai cả Tống Nham liếc đồng hồ, khẽ nhắc: “Có nên lùi màn hình chiếu và drone lại không?”
Lùi gì mà lùi? Bao nhiêu khách khứa đang chờ.
“Đi gọi Tống Đình lại đây, bảo nó chuẩn bị sẵn sàng.” Tống Minh nói với con trai cả.
Tống Nham nhanh chóng bước tới chỗ Tống Đình, mỉm cười hỏi: “Đang nói gì vui thế?”
Tống Đình nhíu mày nhìn anh ta.
Sắc mặt Lâm Ngọc Chương xanh mét.
Chỉ có Tống Phỉ Nhiên cười tươi tắn, nhâm nhi ly champagne, thích thú ngắm biểu cảm của họ.
“Đừng để lỡ chuyện quan trọng.” Tống Nham vỗ nhẹ vai Tống Đình: “Bố bảo em qua đó chuẩn bị.” Rồi quay sang Chúc Phù và Lưu Miễn, nói: “Lưu Miễn, đưa bạn đồng hành của cậu qua bên kia ngồi đi.” Vừa nói, anh ta vừa mời họ đến khu vực bánh ngọt.
Giai điệu âm nhạc đã dần kết thúc.
Tống lão gia tử không thể nhịn nổi nữa, cất cao giọng: “Tống Đình, còn không mau đi chuẩn bị đi?”
Tống Đình đứng cứng người, mặt như vừa nuốt phải một cục đắng, muốn nói lại thôi. Hắn lại liếc nhìn Tống Phỉ Nhiên, cô ấy đang đùa sao?