Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lại Đây Quỳ Xuống, Ta Có Việc Nhờ!

Thế giới 1 - Chương 22: Tôi chọn làm cô nhỏ của nam chính (22)

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Muốn qua xem không?” Vương Trác vừa dứt lời đã thấy cô đã bước nhanh về phía nhà kho.

101 biết rõ rằng có ba điều ký chủ của nó không thể chịu đựng được, đó là bắt nạt, cưỡng bức và đàn ông không sạch sẽ.

Tống Phỉ Nhiên dừng lại bên ngoài nhà kho, nghe rõ hơn những âm thanh hỗn loạn bên trong. Tiếng tát, tiếng đấm đá và tiếng đồ vật bị đập bể kèm theo những tiếng rêи ɾỉ và tiếng một nam sinh đầy ngạo mạn nói: “Đồ thằng lắp bắp, bây giờ mày quỳ xuống gọi tao là bố, sau đó biểu diễn cho bọn tao xem mày lắp bắp đọc bài như thế nào rồi tao sẽ cho mày đi. Không phải mày từng làm nô ɭệ, quỳ lạy là sở trường của mày mà?”

Tống Phỉ Nhiên khẽ nâng cằm lên.

Vương Trác lập tức hiểu ý, tiến lên đá tung cánh cửa.

Cánh cửa sắt “rầm” một tiếng đập vào tường khiến những người bên trong giật mình.

Cảnh tượng bên trong nhà kho lộn xộn, kệ hàng đổ nghiêng trên sàn, có tổng cộng bốn người: Ba nam sinh tầm mười sáu, mười bảy tuổi và một người lớn mặc đồng phục bảo vệ. Lâm Tụng bị người bảo vệ đó giữ chặt hai tay, đè quỳ xuống đất trong khi mấy nam sinh kia thay nhau đấm đá vào người anh.

Lâm Tụng ngoảnh đầu lại, khuôn mặt sưng đỏ lên một mảng lớn, nơi đuôi mắt còn chảy máu, nhuộm đỏ một bên mắt, trong đôi mắt ấy bùng lên ngọn lửa căm phẫn như muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ nhưng khi nhìn thấy cô, anh thoáng ngẩn ngơ.

“Bảo sao cô tìm khắp nơi không thấy cháu đâu, Tiểu Tụng.” Tống Phỉ Nhiên mỉm cười nhưng ánh mắt lạnh lẽo, bước qua đống lộn xộn dưới chân tiến vào trong.

“Cô là ai?” Một trong số nam sinh thô lỗ hỏi.

Nam sinh đứng ở giữa liếc mắt nhìn cô rồi nói: “Đây là cô nhỏ của Lâm Tụng, bạn gái của chú hai tôi.” Giọng điệu đầy kiêu ngạo, chính là kẻ vừa ép Lâm Tụng gọi mình là bố.

101 lên tiếng nhắc nhở: “Hắn là Tống Thiếu Sở, cháu đích tôn nhà họ Tống, con trai anh cả của Tống Đình.”

Tống Phỉ Nhiên bật cười, cháu đích tôn nhà họ Tống lại bày trò hống hách cổ lỗ sĩ với cô sao?

“Cô nhỏ Lâm, cô nên quay lại đại sảnh đi. Đây là chuyện riêng giữa tôi và Lâm Tụng.” Tống Thiếu Sở vẫn giữ chút khách sáo: “Lâm Tụng làm rơi điện thoại của tôi ở trường, không đủ tiền đền bù nên tự nguyện làm bao cát cho bọn tôi để trả nợ.”

“Điện thoại?” Tống Phỉ Nhiên dừng cách cậu ta một bước, liếc nhìn về phía Lâm Tụng, ngạc nhiên hỏi: “Điện thoại gì cơ?”

Tống Thiếu Sở nhấc chiếc điện thoại trên tay, loại đang dùng để quay cảnh Lâm Tụng, nói: “Này, tôi đã mua lại cái giống hệt rồi.”

Tống Phỉ Nhiên đưa tay giật lấy điện thoại của cậu ta, không thèm nhìn mà lập tức ném mạnh vào tường. Điện thoại vỡ tan thành từng mảnh với một tiếng “rắc”.

Tống Thiếu Sở và đám bạn của cậu ta sững sờ.

Chưa kịp phản ứng, Tống Phỉ Nhiên đã rút từ túi xách ra một tấm thẻ, giơ trước mặt cậu ta rồi nói: “Cũng không nhớ trong này có hai mươi hay năm mươi ngàn, cứ lấy mà mua điện thoại mới, còn có cả phí thuốc men cho các người nữa.”

“Sao cô dám…” Tống Thiếu Sở nhíu mày, tấm thẻ bị ném thẳng vào mặt cậu ta.

Tống Phỉ Nhiên quay người lại, ra lệnh: “Vương Trác, giữ chặt bọn chúng cho tôi.”

“Rõ, Tam tiểu thư.” Vương Trác bước tới, tung một cước đá văng tên bảo vệ đang giữ Lâm Tụng.

Tống Phỉ Nhiên “rầm” một tiếng đóng chặt cánh cửa sắt, khi quay lại thì thấy Vương Trác đã hạ gục tất cả. Người bảo vệ nằm bẹp trên sàn không thể nhúc nhích, mấy nam sinh thì ngồi sợ hãi dưới đất, cố trườn ra xa.
« Chương TrướcChương Tiếp »