Lâm Tụng nằm trên giường, nhớ lại cô gái anh từng gặp khi bị bắt làm nô ɭệ. Cô gái đó đã hứa sẽ giúp anh trốn thoát, nhưng thứ anh nhận được lại là roi vọt và đòn đánh, thậm chí cô ấy còn không xuất hiện… Khi ấy anh đã thề sẽ không bao giờ tin tưởng bất kỳ ai nữa, vì sự tin tưởng chỉ đổi lại sự ruồng bỏ.
Nhưng Lâm Phỉ Nhiên lại ngây thơ đến mức sẵn sàng chết vì một người đàn ông sao?
Anh trằn trọc suốt đêm, hầu như không chợp mắt được chút nào.
Sáng hôm sau, anh dậy đi học với đôi mắt thâm quầng, đột nhiên thấy có bảy, tám vệ sĩ đứng ở sảnh chính theo dõi Lâm Phỉ Nhiên, đó là người của ông nội.
Khi anh đi ngang qua một trong số họ, anh nghe loáng thoáng người đó đang báo cáo với ai đó: “Chủ tịch, Tam tiểu thư và phu nhân vẫn đang ngủ, dường như không có ý định trở về nhà cũ…”
…
Bên nhà cũ của gia tộc họ Lâm, bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
Lâm Ngọc Chương đã chờ cả đêm, ông ta nghĩ rằng Đái Tuyết sẽ như mọi lần trước, đưa con gái về xin lỗi, khóc lóc cầu xin ông ta tha thứ.
Nhưng đợi suốt đêm, không những Đái Tuyết không quay về mà ngay cả một cuộc gọi cũng chẳng có.
Nén giận, sáng sớm ông ta gọi điện cho vệ sĩ giám sát con gái ở biệt thự đảo Lục nhưng nhận được thông báo họ vẫn đang ngủ, hoàn toàn không có ý định quay về xin lỗi.
Ông ta tức giận đến mức lập tức cúp máy.
Trong bữa sáng, Lâm Minh Chiêu cùng Lâm Việt và vợ đến dùng bữa cùng lão gia tử, vừa khéo trông thấy trợ lý của ông ta đến thấp giọng báo cáo: “Phu nhân và Tam tiểu thư đã tỉnh, nhưng… Tam tiểu thư gọi thợ làm đẹp đến để làm SPA ngay tại nhà…” Hoàn toàn không có ý định gọi tài xế đưa về xin lỗi.
Cơn thèm ăn của Lâm Ngọc Chương hoàn toàn tan biến, đập mạnh đũa xuống bàn khiến cả nhà im bặt, không ai dám thở mạnh, cùng nhau buông đũa.
Lâm Việt lên tiếng khuyên: “Ông nội đừng giận, cô nhỏ cũng chỉ sợ về lại làm ông giận hơn mà bị mắng, cô ấy đã nhận ra lỗi của mình rồi. Hôm qua cô còn bảo với cháu rằng cô không nên làm ông tức giận như vậy. Tối qua cháu đã gửi bộ lễ phục và cô ấy cũng đã thử, xem ra cô đã nghĩ thông suốt, tối nay chắc chắn sẽ đến dự tiệc nhà họ Tống và đồng ý lời cầu hôn thôi.”
“Không cần cháu phải thay nó biện hộ.” Lâm Ngọc Chương mặt tối sầm nói: “Hôm qua chẳng phải nó còn dám uy hϊếp bố cháu qua điện thoại, nói rằng sẽ làm ầm lên cho nhà họ Lâm và nhà họ Tống mất mặt sao? Đây mà là thái độ nhận lỗi ư?”
Lâm Việt liếc nhìn bố mình. Bố anh ta luôn nói hết mọi chuyện với ông nội, rõ ràng là cả lời đe dọa của cô nhỏ trong cuộc gọi hôm qua cũng đã được kể lại với ông cụ.
“Nó thật là giỏi rồi, dám lấy nhà họ Lâm ra đe dọa ta, còn dám xúi giục mẹ nó đứng ra đối đầu với ta nữa.” Lâm Ngọc Chương cười lạnh lùng. Ông ta hiểu quá rõ Đái Tuyết, đó là một người phụ nữ nhát gan, yếu đuối. Đừng nói đến việc tắt máy không nghe điện thoại, chỉ cần ông ta lạnh mặt, bà ta đã không yên tâm ngồi yên rồi. Nếu không có ai xúi giục, sao bà ta dám cả đêm không về xin lỗi? Còn dám tắt máy?
Ông ta giờ đã có một cái nhìn khác về đứa con gái vốn ngoan ngoãn của mình, không chỉ dám từ hôn, dám tự sát mà giờ còn dám liên kết với mẹ nó để đối kháng với ông ta.