Thế giới 1 - Chương 12: Tôi chọn làm cô nhỏ của nam chính (12)

Sau này khi Lâm Phỉ Nhiên thất bại trong việc dùng cái chết uy hϊếp, cô ấy mất hết hy vọng, mượn điện thoại của mẹ để gọi đến số đó và nhờ mẹ giúp mình bỏ trốn cùng vệ sĩ.

Số điện thoại đó… Tống Phỉ Nhiên nhớ lại rồi rời giường tìm điện thoại. Cô không thể dùng điện thoại của Đái Tuyết được, dù Lâm lão gia tử không giám sát điện thoại của Đái Tuyết nhưng sau này cũng có thể điều tra ra. Cô không muốn Đái Tuyết bị liên lụy thêm nữa.

Cô suy nghĩ một chút, trong ánh sáng lờ mờ rón rén rời khỏi phòng ngủ chính, dừng trước cửa phòng khách nơi nam chính tạm trú và gõ cửa.

“Ai đấy?” Giọng đầy cảnh giác của Lâm Tụng từ trong phòng khách truyền ra.

“Cô nhỏ của cháu.” Tống Phỉ Nhiên đáp: “Mở cửa đi.”

Trong phòng khách vang lên tiếng lục đυ.c, một lúc sau cửa mới được mở ra. Có vẻ như Lâm Tụng vừa ngủ, mắt hơi ngái ngủ, ánh đèn vàng ấm áp trong phòng chiếu lên phía sau anh, tóc anh bù xù, trông giống một chú cún con cảnh giác, tay cầm nắm cửa hỏi: “Cô nhỏ, có chuyện gì sao?”

“Cho cô mượn điện thoại của cháu một chút.” Tống Phỉ Nhiên giơ tay ra, cô nghĩ rằng trong nhà họ Lâm, nam chính vốn không có sự hiện diện nổi bật nên sẽ không bị Lâm lão gia tử tra xét điện thoại.

Lâm Tụng ngẩn người nhưng vẫn đi đến giường lấy điện thoại, mở khóa rồi đưa cho cô.

“Ba phút sau trả cháu.” Tống Phỉ Nhiên cầm điện thoại lên tầng hai, bước ra ban công cuối hành lang, đóng cửa ban công lại, bấm số gọi.

Bên kia bắt máy rất nhanh, một giọng nam hơi khàn vang lên: “Ngài là ai?”

Trong ký ức của cô hiện lên hình ảnh một người đàn ông mặc vest đen, đầu đinh, cao lớn và lặng lẽ, câu đầu tiên nói với Lâm Phỉ Nhiên là: “Tam tiểu thư khỏe không, tôi là Vương Trác.”

“Vương Trác.” Tống Phỉ Nhiên gọi tên này.

Người ở đầu dây bên kia lập tức nhận ra giọng cô, giọng trở nên căng thẳng: “Tam tiểu thư? Cô ổn chứ? Bây giờ cô ở đâu?”

Tống Phỉ Nhiên khoanh tay lên lan can, nhìn ra hồ nước xanh mênh mông trong màn đêm tĩnh lặng, nói: “Giúp tôi làm một việc.”

Vương Trác ở đầu dây chờ đợi điều gì đó nhưng cô lại nói: “Tối mai, trong buổi tiệc nhà họ Tống, Tống Đình sẽ cầu hôn tôi, anh giúp tôi làm một việc.”

Vương Trác im lặng vài giây rồi mới trầm giọng hỏi: “Tam tiểu thư, cô đồng ý hôn sự rồi sao? Cô… có ổn không?”

Tống Phỉ Nhiên khẽ cười: “Tôi rất ổn, hơn nữa sẽ ngày càng tốt hơn.”



Trong hành lang, Lâm Tụng nhìn bóng lưng trên ban công qua cửa kính, cô mặc chiếc váy ngủ lụa đen mỏng manh, cánh tay khoác lên lan can, cúi nhìn hồ xanh, trông như một con thiên nga đen chuẩn bị dang rộng đôi cánh.

Cô nhanh chóng quay lại, trả điện thoại cho anh rồi vào phòng.

Tất nhiên Lâm Tụng đã nghe về chuyện Lâm Phỉ Nhiên từng vì một vệ sĩ mà từ chối hôn ước rồi tự sát, nhưng anh không bận tâm. Anh trở về nhà họ Lâm sau bao gian nan để trả thù, ngoài điều đó ra, anh chẳng hề quan tâm đến bất kỳ ai trong nhà họ Lâm.

Nhưng khi trở về phòng, anh vẫn không kìm được mà mở điện thoại lên, phát hiện lịch sử cuộc gọi của cô đã bị xóa sạch.

Cô đã gọi cho ai? Có phải là người đàn ông mà cô sẵn sàng chết vì muốn ở bên không? Cô đã nói gì với người đó? Từ biệt? Hay cầu xin anh ta đưa cô trốn đi?

Cô thật sự yêu người đàn ông đó đến thế sao? Không quan tâm đến xuất thân, tiền bạc hay khiếm khuyết của anh ta, sẵn sàng hi sinh cả mạng sống để ở bên anh ta sao?