Vừa về tới phủ, hắn đã vội vàng bế nó vào phòng rồi truyền thái y ngay lập tức. thái y bứt mạch rồi nói
- Thưa nhị hoàng tử, hoàng phi giờ đã không nguy hiểm gì tới tính mạng mong người đừng lo lắng quá
- Vậy bao giờ thì nàng ấy tỉnh lại?
- Cái này thì thân cũng không rõ, phải xem vào vận mệnh của hoàng phi
- Được rồi, cho ngươi lui đấy
Hắn ngồi bên giường nó, nhìn không chớp mắt’’ tại sao cô lại hãm hại ý nhiên? Tại sao mà lại bị ngã xuống sông?’’. lúc đo,tứ hoàng tử cầu kiến, hắn chạy ra, mong rằng có thể biết được sự thật
- Đệ cũng không nhìn rõ nhưng đệ chắc chắn rằng là công chúa gây xung đột trước và có người cố tình kéo hoàng phi xuống nước
- Thật sao?
- Vâng, liệu đây có phải âm mưu không?
- Chắc chắn rồi, nhưng chủ mưu là ai? Nếu đệ đã nói thế thì người ta nghĩ tới đầu tiên là công chúa. Nhưng trước khi sự việc chưa được làm sáng tỏ thì không nên làm gì sơ suất
Sau đó, Tiêu Hạo hồi phủ, còn hắn thì trở về trông nó. bây giờ đến lượt hắn hầu hạ vì không yên tâm để cho nô tỳ làm. Hắn ngồi tự lẩm bẩm:
- Tại sao ta phải tốt với cô như thế này chứ? Tại sao phải lo cho người mà ta ghét chứ? Chắc vì ta có lòng khổ độ chúng sinh mà, ừ đúng rồi, tới con chó ta cũng thương huống gì là cô chứ
Một ngày, hai ngày trôi quá nó vẫn không tỉnh lại. độ lo lắng ngày càng lên cao. Tin tức đã truyền tới tai thái hậu, người đích thân đến thăm đứa cháu dâu của mình.
- Long nhi à, con đừng lo lắng quá, hiên nhi nhất định sẽ tỉnh lại thôi
Người vừa nói dứt câu thì ngón tay nó động đậy, mắt từ từ mở ra. Hắn vui sướиɠ liền chạy tới bên giường hỏi tới tấp:
- Cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi. thấy trong người thế nào? Có đau đầu không? Có đói không? Khát nước không
nó không nói gì với hắn, quay sang thỉnh an thái hậu:
- Thỉnh an thái hậu
- Không cần đa lễ, con đang bị thương mau nghỉ ngơi đi. Con xem Long nghi lo lắng cho con biết chừng nào. thôi ai gia không phá không gian của hai người nữa, ai gia về cung đây
Nói rồi, thái hậu khởi kiệu hồi cung. Còn nó thì mặt xầm lại:
- Sao hả? hiểu lầm rằng ta hại công chúa chứ gì? Nên mới không cứu ta chứ gì?
- Xin lỗi, tại ta thấy công chúa bị ngã xuống trước
- Xin xỏ gì, ta không nghe. Ngươi có biết là ta rất sợ hay không? Lão nưỡng trời không sợ, đất không sợ chỉ sợ nước thôi đấy. – nó vừa nói vừa mếu máo
- Thôi đừng như thế nữa, may là ta còn sơ cứu kịp thời đó, không thì ngươi chết lâu rồi biết không hả
- Sơ cứu? ngươi.. ngươi…
- Đúng, ta đã hô hấp cho ngươi
- Huhuhu….. mẹ ơi….trời ơi, con mất nụ hôn đầu rồi. nụ hôn con giữ gìn bao lâu chưa lịp trao cho oppa thì đã bị cướp rồi
Nghe nó nói, hắn mới nghĩ ra’’ tại sao ta không nghĩ tới chuyện đó? Tại sao ta lại không ngần ngại mà cứu cô ta chứ?’’