Chương 24

Tạ Du sợ gây phiền phức cho Kiều Chỉ nên vội xua tay, “Không cần làm phiền chị ấy”.

Đôi mắt cô hơi cụp xuống, cô sợ phụ sự kỳ vọng của mọi người, cho đến bây giờ trừ lần cô gửi video cho vũ đoàn với những lần múa trước mặt cô giáo, cô chưa từng nhảy múa ở ngoài hay ở trên sân khấu.

Cô có một nỗi sợ sâu sắc đối với sân khấu.

Kiều Chỉ nghiêng đầu trầm mặc một lúc, Phó Thanh Đình mở miệng, “Gần đây em cũng không quay phim, vậy thì giành chút thời gian dạy cho Tạ Du đi”.

Cô nhìn Tạ Du, thấy trong mắt cô hàm chứa sự chờ đợi, đuôi mắt Kiều Chỉ nhấc cao, “Thôi được rồi, trước cuối tuần sau chị sẽ dành thời gian dạy cho em hai buổi”.

Tạ Du vốn dĩ không ôm hy vọng gì, không ngờ rằng Kiều Chỉ lại đồng ý, “Em cảm ơn cô giáo Kiều ạ!”.

Nói xong thì vui vẻ quay sang nhìn Phó Đình Sâm.

Phó Đình Sâm nháy mắt với cô một cái.

Kiều Chỉ nhìn hai người liếc mắt đưa tình, trong lòng nhận ra gì đó, “Đừng khách sáo, sau này chúng ta đều là người nhà mà”.

Khuôn mặt nhỏ của Tạ Du lập tức đỏ rực, lắp bắp giải thích, “Tụi em…tụi em không phải”.

Lại không biết nên giải thích thế nào, bó tay nhìn Phó Đình Sâm, đôi mắt ướŧ áŧ nhìn anh cầu cứu.

“Thím hai!”, Phó Đình Sâm nhướng nhướng mi.

Kiều Chỉ cười nhẹ, “Gọi chị đi”.

“Chị Kiều”, Phó Đình Sâm bất lực nhìn Phó Thanh Đình, người đang hơi bất mãn bên cạnh mình, cười nhẹ một cái.

Người trong nhà đều tưởng rằng Phó Thanh Đình sẽ tìm một tiên nữ để kết hôn, nhưng ai cũng không ngờ được rằng người minh mẫn như anh lại kết hôn với một cô gái như yêu tinh vậy, còn nắm chặt anh ấy trong lòng bàn tay.

Tạ Du cố gắng làm giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, ăn cơm từng miếng nhỏ, trong cái chén nhỏ trước mặt thức ăn đã được gắp thành một đống rất cao, cô cảm thấy bữa cơm này ăn có chút không thoải mái.

Trên đường đi về Phó Đình Sâm nhìn dáng vẻ cao hứng của Tạ Du, một tay đặt trên vô lăng, một tay gõ nhẹ, “Vui lắm sao?”.

Đôi mắt xinh đẹp của cô sáng lên nhìn qua anh, “Ừm, cảm ơn anh”.

“Làm sao để cảm ơn anh đây?”, Phó Đình Sâm nhướng mày nhìn cô, trên khuôn mặt có ý muốn đùa giỡn.

Sắc mặt của Tạ Du lập tức thay đổi, đôi môi hồng nhuận hé hé mở ra, thấy đôi mắt đào hoa của anh đang nhìn mình, trên đôi môi mỏng hiện ra nụ cười nhàn nhạt, cô thất thần một hồi.

Ngón tay của Phó Đình sâm từ từ nắm chặt, trước đây anh không phải là người biết kiềm chế, muốn làm cái gì thì làm cái đó, chỉ sau khi gặp cô, anh không dám mạo hiểm mà không ngừng thử lòng cô, nâng niu và bảo vệ cô trong tay, không dám lỗ mãng.

Anh đột nhiên cười lên, đưa tay đến trước mặt cô búng tay, “Em nhìn thấy bài đăng kia rồi đúng không?”.

Tạ Du chậm rãi gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn thiếu điều muốn chui luồn vào cổ áo, chỉ lộ ra vành tai đỏ chót.

Phó Đình Sâm dừng xe lại, cánh tay đặt lên vô lăng, quay mặt đối diện với cô, “Anh đang theo đuổi em, nếu như hiện tại em vẫn chưa thích anh, thì anh sẽ cố gắng làm em gật đầu, có điều anh…cũng không thích câu trả lời tiêu cực đâu”.

Tạ Du không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Qua một hồi lâu vẫn không có được câu trả lời, lòng Phó Đình Sâm trầm xuống, vào lúc anh nghĩ rằng sẽ không có được đáp án thì nghe cô nhẹ nhàng nói, “Em phải suy nghĩ đàng hoàng đã”.

Môi Phó Đình Sâm cong lên, đang định nói gì đó thì nghe cô nói ra một điều kiện, “Anh phải cho em xem…eo của anh”.

Tạ Du biết yêu cầu này rất đột ngột, nhưng cô luôn cảm thấy rằng mọi việc không hề đơn giản như vậy, hơn nữa nghe được những lời kia của Phó Vân, cô không thể không suy nghĩ về nó, nếu như anh thật sự là anh trai nhỏ trong giấc mơ kia thì có lẽ cô có thể tìm lại được kí ức đã mất của mình.

Phó Đình Sâm bặm môi, kéo cửa xe xuống, từ trong túi quần móc ra một điếu thuốc rồi lấy bật lửa trong xe châm thuốc, khói thuốc từ từ bốc lên từ ngón tay.

Tạ Du nghiêng đầu nhìn qua, anh trong làn khói mù mịt lộ ra chút ngông cuồng, dáng vẻ lười biếng thản nhiên.

Cô tiếp tục nói, “Bác sĩ Lê nói anh từng bị thương, hơn nữa là ở eo”.

Phó Đình Sâm kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, ấn ấn vào eo, “Lúc tầm mười mấy tuổi, anh chơi trong nhà kho gỗ trong quân đội, thì không cẩn thận bóp cò súng, suýt chết, là chú Lê đã gắp viên đạn ra cho anh, bây giờ chỗ đó thành sẹo, rất xấu xí”.

Đôi mắt trong trẻo của cô nghiêm túc nhìn anh chằm chằm, thấy trên mặt anh không hề có chút giả dối trốn tránh nào, nghi ngờ hỏi lại, “Là thật sao?”.

Lời này nói ra cô đã tin quá nửa.

Đối diện ánh mắt thăm dò của cô, trong mắt của Phó Đình Sâm lóe lên một chút tội lỗi, anh hít một hơi thật sâu rồi từ từ nhả ra.

Tạ Du cau mày, làn khói bay về phía cô làm cô khó chịu ho lên vài cái.

Phó Đình Sâm đưa điếu thuốc ra chỗ khác, “Em có thể đi hỏi chú Lê”.

Không nghe được đáp án như kì vọng, Tạ Du thất vọng cúi gằm mặt.

Vậy thật sự đó chỉ là giấc mộng sao?

Phó Đình Sâm ngậm điếu thuốc đã dập tắt trong miệng, khoé môi thấm đẫm hơi thuốc, anh nhấp môi cảm nhận dư vị.

Tạ Du thấy anh ngậm điếu thuốc, nghĩ đến mình lúc xúc động đã mua một bao thuốc cho nữ, cô hỏi, “Tại sao anh lại hút thuốc?”.

“Lúc gặp phải vấn đề nan giải nào đó hút thuốc để giải sầu một chút”, Phó Đình Sâm vươn tay vứt điếu thuốc vào thùng rác nhỏ trên xe, nghiêng đầu nhìn cô, “Sao vậy? Không thích anh hút thuốc?”

Tạ Du nhẹ nhàng nói, “Hút thuốc không tốt cho sức khỏe”.

Trong trường học cô đã từng thấy trong những góc vắng người có rất nhiều nam sinh tụ tập hút thuốc, bị các thầy cô bắt được phải bị viết bản kiểm điểm.

“Sau này anh sẽ cố gắng bớt hút thuốc”.

***

Buổi tối sau khi tắm rửa xong thì Phương Xán gọi điện tới, Tạ Du bật chế độ rảnh tay vừa nghe điện thoại vừa lau tóc.

“Du Du, 8 giờ sáng mai là bắt đầu đăng kí môn thể dục tự chọn của tụi mình rồi á, sáng mai ca một vừa hay mình không có tiết, nhớ dậy sớm để giành slot đăng kí nha”.

Tạ Du ngồi trên ghế đẩu, cô xịt khoáng rồi bôi một lớp kem dưỡng ẩm, “Đăng kí môn học khốc liệt lắm sao? Sao lại phải giành?”.

“Đương nhiên khốc liệt rồi! Cả ba khoá cùng đăng ký, đến lúc đó có thể chọn được môn yêu thích không thì còn phải xem nhân phẩm nữa”.

“Giữa các môn học có khác biệt rất lớn sao?”.

Phương Xán rất hiểu biết những thông tin này, “Có một vài giáo viên của một vài môn vào lúc kiểm tra cuối kì rất biếи ŧɦái đó, có những môn rất khô khan, theo điều tra của tớ thì môn bơi lội có chất lượng tốt nhất!”.

Ngón tay Tạ Du gõ lên bàn, có chút do dự, “Môn bơi á hả?”.

“Chọn môn này đi, chọn môn này đi! Nghe mọi người nói là đàn anh Hạ Tống thường xuất hiện ở hồ bơi lắm ý, tụi mình đi học có lẽ sẽ gặp được anh ấy, lúc còn học đại học anh ấy đã giành giải về cho trường mình, cái body đấy, he he he…”

Tạ Du ấn huyệt thái dương, “Xán Xán, vậy cậu chọn môn bơi là vì đàn anh Hạ Tống? Chất lượng cao là giả vờ đúng không?”.

Chút tâm tư nho nhỏ đã bị phát hiện, Phương Xán cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại vẫn nhất quyết nói, “Chọn đi chọn đi, tớ có một người bạn là cậu thôi, không muốn tách ra đâu, thầy dạy bơi là người nước ngoài, rất dịu dàng luôn!”.

“Nhưng mà mình đâu biết bơi đâu”, Tạ Du có chút khó xử, cô sợ nước, đặc biệt là hồ bơi sâu hay nước biển, lúc trước đến ngâm bồn tắm cũng sợ, mấy năm nay mới dần dần thích nghi với nước.

“Không sao, tớ dạy cậu!”.

Dưới sự vỗ ngực đảm bảo của Phương Xán, Tạ Du mới ngập ngừng gật đầu.

Cô mím mím môi, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.

“À đúng rồi, Phó Đình Sâm chọn môn gì?”.

Ánh mắt Tạ Du nhìn ra cánh cửa, “Không biết nữa, anh ấy không nói với tớ”.

Chắc anh ấy chọn những môn hoạt động kiểu bóng chuyền gì đó.

“Ừm, vậy đã định rồi đó, môn thể dục đến tuần sau mới bắt đầu, tuần này mình cùng đi tập bơi đi”.

“Ok”.

Chiều thứ bảy.

Phó Đình Sâm đưa Tạ Du đến nhà cũ, hai ông bà Phó cũng ở đây.

“Du Du hả? Ở trường đã thích nghi được chưa?”. Bà nội Phó năm nay đã 76 tuổi, tinh thần vẫn rất minh mẫn, bà mỉm cười, nhiệt tình kéo tay Tạ Du bắt chuyện.

Phó Đình Sâm kéo vai Tạ Du ra sau lưng mình, “Bà nội, đợi lúc ăn cơm lại trò chuyện, con mượn người đi trước, chị Kiều đang ở bên kia đợi tụi con”.

Bà nội Phó vỗ lên tay Phó Đình Sâm đang đặt lên vai Tạ Di, “Đừng động tay động chân, Du Du, thằng nhóc này mà bắt nạt cháu thì nói với bà nội, bà nội sẽ dạy dỗ nó”.

Má Tạ Du hơi đỏ lên, từ từ rút tay từ trong tay bà ra, ngọt ngào cười, “Bà nội, anh tiểu Phó không có bắt nạt con, con với cô giáo Kiều hẹn nhau đi tập múa, đợi tối con ăn cơm cùng bà nhé”.

“Đi đi, đừng để tiểu Chỉ đợi lâu”, bà nội Phó cười híp mắt xua xua tay, nhìn Tạ Du ra khỏi phòng thì thấy ánh mắt của Phó Đình Sâm cứ dán vào bóng lưng của cô gái nhỏ, còn định đi ra cùng cô, sắc mặt liền trầm xuống, “Thằng nhóc thối, lăn qua đây!”.

Tạ Du với Phó Đình Sâm đồng thời dừng bước quay lại.

Sắc mặt của bà nội Phó lại trở nên ấm áp, “Du Du con đi trước đi, bà nói với tiểu Phó vài câu”.

“Vâng ạ”, Tạ Du rời đi, lo lắng nhìn Phó Đình Sâm.

Đợi sau khi Tạ Du đi, nụ cười trên mặt bà nội Phó biến mất hoàn toàn, ngồi trên ghế, “Nghe chú hai con nói con đã chuyển đến căn hộ đối diện nhà Du Du rồi?”.

Phó Đình Sâm ngồi trên sofa, “Vâng, chẳng phải như vậy rất tiện để chăm sóc em ấy sao”.

Bà nội Phó khịt mũi, “Đừng tưởng ta không biết con có ý gì, đứa trẻ này tâm tư đơn thuần, con suốt ngày chạy đông chạy tây đi gây chuyện, con bé sẽ thích con sao?”.

Sắc mặt Phó Đình Sâm xị xuống, “Bà nội, sao bà lại nói cháu trai ruột của mình thế chứ”.

Từ trên lầu truyền đến một giọng nói ấm áp,: “Bà nội con đang nhắc nhở con, là con không xứng với con gái người ta!”.

Ông nội Phó mỉm cười đi xuống.

“Ông nội! Con làm gì tệ đến thế chứ? Người nào không biết chắc còn tưởng con là một kẻ xấu xa!”, Phó Đình Sâm bất lực trước hình ảnh của anh trong mắt ông bà nội của mình, cũng không thể cãi lại, nếu không bà nội sẽ đem lịch sử đen tối của anh kể lại một lần.

Anh không cần mặt mũi sao?

Bà nội Phó uống ngụm trà, “Đứa nhỏ này càng nhìn càng thích, từ nhỏ không có mẹ, còn bố thì suốt ngày cúi đầu trong phòng thí nghiệm, đều nhờ vào sự chăm sóc của anh trai mới có thể đàng hoàng lớn lên, có điều tính tình có hơi mềm yếu, dễ bị người khác bắt nạt, đặc biệt là cái loại người có tính thối như con!”.

Ông nội Phó cười tủm tỉm bổ sung, “Nhờ con chăm sóc con bé chứ không phải để con bắt cóc về nhà, cẩn thận bị mấy anh trai của con bé phát hiện sẽ đem con đi nhúng nước sôi, lúc đó mới đẹp mặt!”.

Phó Đình Sâm bị hai ông bà đánh tiếng một tiếng đồng hồ, bắt anh phải đảm bảo rằng không được lộn xộn, nhất định không được bắt nạt Tạ Du mới thả anh đi.

Phó Đình Sâm ra khỏi nhà chính mới thầm nghĩ, rốt cuộc ai mới là cháu ruột đây?!.

Anh không đến phòng luyện múa, mà về phòng ngủ mở máy tính nghiên cứu hạng mục ông nội vừa gửi cho mình, vừa hay trong hai tháng này anh không có cuộc đua nào, có thể dồn tinh lực vào công ty.

Sản nghiệp dưới tên của Phó thị rất đa dạng, bất động sản, dịch vụ ăn uống, đồ trang sức, thương mại….đang giữ vị trí hàng đầu trong nước.

Phó Đình Sâm lúc này vẫn còn trẻ, không có nền tảng gì ở Phó thị, so sánh với Phó Thanh Sơ, anh không có lợi thế gì ngoài sự che chở của ông nội.

Hai năm nay anh mới từ từ tiếp xúc với các hạng mục của công ty.

Hạng mục lần này là dự án xây dựng bất động sản, xây dựng một khu biệt thự cao cấp ở ngoại ô, đương nhiên phía Phó Thanh Sơ cũng đang quan sát dự án này, công ty đang áp dụng cơ chế cạnh tranh trong nội bộ.

Ông nội Phó dùng hạng mục này để rèn luyện Phó Đình Sâm cũng là muốn bồi dưỡng uy tín của anh tại công ty, bởi vì hạng mục này có liên quan đến một người rất quan trọng trong mạng lưới quan hệ của Thẩm gia, có một đội ngũ kiến trúc sư rất tài giỏi, bọn họ rất giỏi xây dựng và thiết kế những kiến trúc cách điệu đại diện cho công ty.

Phó Đình Sâm và Phó Thanh Sơ đều đang rất tích cực liên hệ bên đó, nhưng đều không có được bất cứ tin tức nào, Phó Đình Sâm quyết định qua hai ngày sẽ bay đến thành phố A để gặp mặt ông ta một lần.

Đợi sau khi anh giải quyết xong những chuyện này, thì đã quá giờ ăn cơm, nhìn nhà ăn trống không, anh đành bất bình gặm trái dưa chuột.

Anh còn cảm thấy kỳ quái sao lại không có người gọi anh ra ăn cơm, lúc sau mới có được đáp án từ bà nội, là bà gặp Tạ Du với Kiều Chỉ nên cao hứng quá rồi, quên mất sự tồn tại của anh.

Phó Đình Sâm, “…”

Anh biết nhất định là bà nội cố ý!

Đầu bếp trong nhà làm cho Phó Đình Sâm một món cơm chiên, đợi anh ăn no đã là 10 giờ rưỡi tối, ợ một cái rồi đến phòng múa đón Tạ Du.

Anh nhìn thấy nhóc con đã thay xong quần áo đứng xoa chân ở phòng tập, tóc tơ trên trán do mồ hôi nên dính hết vào trán, cả người như bị nhúng vào nước.

Anh biết ăn cơm xong 1 tiếng thì Kiều Chỉ đã đi rồi, không ngờ là Tạ Du còn tự luyện thêm một lúc lâu, nhìn dáng vẻ kia của cô chắc chắn là đã luyện quá cường độ.

Anh đau lòng rút khăn giấy lau mồ hôi dùm cô, “Liều mạng thế làm gì chứ? Yêu cầu của thím hai đối với bản thân mình và cả người khác đều rất cao, không biết mời chị ấy đến là đúng hay sai đây?”.

Phó Đình Sâm ngồi xuống, dùng dầu nóng Kiều Chỉ để lại giúp cô xoa bóp chân.

“Cô giáo Kiều rất tốt! Là tự em muốn tập thêm lát nữa”.

Tạ Du rất mệt, động tay thôi cũng thấy mệt, vì vậy để Phó Đình Sâm giúp cô xoa bóp, nhưng thấy chân của mình đặt trong bàn tay nóng nổi của anh, cô lại đỏ mặt, đôi chân căng thẳng cong lên.

Phó Đình Sâm giúp cô xoa bóp đôi chân và mắt cá chân sưng tấy của cô, rồi giúp cô mang giày, anh ngồi xổm quay lưng lại với cô, “Lên đây, anh cõng em”.

Tạ Du kiệt sức leo lên lưng anh, cánh tay đặt trên bả vai của anh hơi đong đưa, mượn sắc trời tối đến nhẹ nhàng thì thầm bên tai anh, “Anh tiểu Phó, anh thật tốt”.