Chương 7: Phòng y tế

Tại phòng y tế của trường trung học, Tiêu Tấn cùng Lộ Cẩm Châu mỗi người chiếm một chỗ.

Trên đầu Lộ Cẩm Châu quấn băng vải, trên mặt dán miếng băng dính cá nhân, nhìn qua rất buồn cười.

Tuy nhiên cậu ta một chút cũng không cảm thấy ở mình có điểm gì buồn cười.

Cậu dựa nửa người vào thành giường y tế, hai chân dài không chút khách khí mà vươn thật xa, trào phúng nhìn Tiêu Tấn bên cạnh.

“Tiểu tử, cậu không phải giả vờ thuần khiết cho tôi xem, lại không phải thái giám, trong lòng người đàn ông nào cũng tự suy nghĩ về điều này.”

Nói đến đây bỗng nhớ đến Tiêu Tấn với Cố Nhất Manh ngày thường đều đi cạnh nhau, hai người còn thường thường trốn tiết đi dạo quanh. Cố Nhất Manh lại trêu chọc người như vậy, sắc mặt không khỏi trầm xuống, nhìn chằm chằm Tiêu Tấn hỏi: “Không lẽ cậu đã sớm sử dụng qua? Tôi không tin cậu có thể thật sự nhịn xuống, tiểu yêu tinh trêu chọc người như vậy….”

Lời này vừa nói ra, mặt Tiêu Tấn lập tức lạnh lại, đá vào người Lộ Cẩm Châu, muốn bao nhiêu tàn nhẫn thì có bấy nhiêu.

“Này, đây là phòng y tế, cậu muốn đánh tôi đến chết sao?” Lộ Cẩm Châu bị thương, lúc này lại bị đánh, cậu ta thật đúng không phải là đối thủ của Tiêu Tấn.

“Đánh chết cậu thì tôi đền mạng!” Giọng nói Tiêu Tấn lộ ra sự tàn nhẫn, như thật sự muốn đồng quy vu tận.

Lộ Cẩm Châu nhịn không được, chạy nhanh kêu to.

Là đàn ông phải biết tránh cái thiệt thòi trước mắt, mạng mình quý hơn mạng Tiêu Tấn, không đáng để cùng Tiêu Tấn đồng quy vu tận.

Cũng là Lộ Cẩm Châu may mắn, ngay lúc này bác sĩ của trường cùng thầy chủ nhiệm đi vào.

Bác sĩ vừa thấy tư thế này, chạy nhanh ra ngăn lại: “Đừng đánh, hai người còn đánh nhau chưa đủ sao? Muốn đánh đến mức mất một mạng người à!”

Thầy Chủ nhiệm cũng kinh ngạc, ông không nghĩ đến có học sinh kiêu ngạo như vậy, lại ở trong phòng y tế, dưới mí mắt của ông mà đánh nhau.

Ông trầm mặt xuống, quát lên với Tiêu Tấn: “Dừng ta! Cậu, tên gì? Học ban nào?”

Cơn giận của Tiêu Tấn còn xót lại chưa tan, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lộ Cẩm Châu cảnh cáo, nhìn cũng không nhìn thầy chủ nhiệm một lần.

Chủ nhiệm nhìn Tiêu Tấn là dạng người kiêu ngạo khó thuần phục, cau mày, rất khinh thường mà nói: “Hiện tại học sinh cũng quá kỳ cục, không học tập thật tốt mà cả ngày chỉ biết đánh nhau? Đây là cái chợ à! Cậu là ban bốn hay ban năm? Tên là gì?”

Ban bốn ban năm là ban bình thường, không phải là ban trọng điểm.

Trực giác của thầy chủ nhiệm cho biết, người có thể kiêu ngạo đánh nhau như vậy, nhất định là đứa trẻ được dạy dỗ không nên thân, học ở ban bốn ban năm, nơi chứa chấp thành phần cặn bã.

Lực chú ý của Tiêu Tấn cuối cùng đã nhìn trên người chủ nhiệm, cậu thu lại sự tức giận vừa rồi, nói bằng giọng khàn khàn: “Em là ban một.”

Một, ban một?

Chủ nhiệm có chút ngoài ý muốn đánh giá lại Tiêu Tấn.

Ông rất nhanh hiểu ra, ở ban một sẽ có một ít “sợi sinh” được đi vào học, nói “sợi sinh” là có ý gì, ý tứ chính là được trực tiếp cầm giấy phê duyệt, trên mặt có dấu đỏ được đóng dấu ký tên đàng hoàng, người của gia đình sẽ trực tiếp đến lấy, người không trúng tuyển sẽ lập tức trúng tuyển, tuyển chọn xong còn được vào ban trọng điểm.

Con sâu làm rầu nồi canh a! Chủ nhiệm giáo dục cảm thấy những “sợi sinh” đó là những con sâu làm rầu nồi canh, ví dụ đây, trước mắt ông xác định là một “sợi sinh”.

Chủ Nhiệm banh khuôn mặt to ra, trước mắt

dù là một “Sợi sinh” cũng không khách khí: “Tên!”

Tiêu Tấn nói ra tên của mình: “Tiêu Tấn.”

Thầy chủ nhiệm nghe xong, thiếu chút nữa bị sặc nước bọt của chính mình: “Cái, cái gì?”

Không phải là trùng tên chứ?

Tiêu Tấn thản nhiên nhìn thẳng thầy chủ nhiệm: “Tên em là Tiêu Tấn, học sinh ở ban một chỉ có duy nhất em tên là Tiêu Tấn. Cậu ta là Lộ Cẩm Châu. Mới vừa rồi em đánh cậu ta, tuy nhiên cũng không có biện pháp nào, cậu ấy bắt nạt bạn học khác, em không đánh cậu ta mới là không được.”

Học sinh tên Tiêu Tấn chỉ có một người ở ban đó, không còn ai khác.

Thầy chủ nhiệm muốn an ủi chính mình là chỉ cùng tên thôi cũng không được.

Chủ nhiệm luôn nhăn mày, giờ đây nghiêm túc nhìn Tiêu Tấn.

Ánh mắt Tiêu Tấn thản nhiên nhìn ông.

Một lát sau, ông thở dài.

Tiêu Tấn là một học sinh rất xuất sắc, có thể nói anh là thiên tài không quá, ông vẫn luôn biết đến Tiêu Tấn và cũng luôn chú ý đến tin tức của anh.

Ông rất thưởng thức Tiêu Tấn.

Ngày thường dạy dỗ con trai của mình, ông cũng sẽ thường xuyên nói, con nhìn xem Tiêu Tấn con nhà người ta kìa như thế nào như thế nào.

Hiện tại Tiêu Tấn thế mà lại đánh nhau.

Ông suy nghĩ trong chốc lát, thật cẩn thận, Tiêu Tấn đánh nhau khẳng định là Lộ Cẩm Châu làm sai cái gì, Lộ Cẩm Châu sao, ông cũng biết, nếu ở cổ đại thì đó gọi là ăn chơi trác táng, còn ở xã hội hiện đại thì cậu ta chính là một phú nhị đại, vô thiên vô pháp không trị được.

Đứa trẻ khó quản giáo như vậy, nếu trong miệng nói ra câu gì hoặc làm ra cái gì quá phận sự, đứa trẻ Tiêu Tấn tinh thần trọng nghĩa kia khẳng định vì đồng học bênh vực kẻ yếu.

Thầy chủ nhiệm sai khi tưởng tượng, ông lại nhìn Tiêu Tấn, càng nhìn càng thuận mắt.

Ông thậm chí cảm thấy Tiêu Tấn là người “Hành hiệp trượng nghĩa.”

Đương nhiên, làm một người thầy, ông khẳng định không thể nói ra ý nghĩ chân thật của mình với anh được, ông nghiêm khắc nhìn Tiêu Tấn, nói một tràng đạo lý lớn với anh, lại giáo huấn một phen, cuối cùng nói: “Về sau không được đánh nhau tiếp, nếu có vấn đề gì có thể phản ánh với giáo viên chủ nhiệm, hoặc cũng có thể trực tiếp đến tìm thầy.”

Tiêu Tấn cúi đầu: “Em biết rồi.”

Bên này đang nói, cửa đột nhiên mở ra, Cố Nhất Manh chạy vọt vào phòng y tế.

Cô thở hổn hển, bởi vì chạy quá nhanh nên khuôn mặt động lòng người ửng đỏ, quần áo mùa hè mỏng mềm, áo sơ mi màu hồng nhạt bao lấy bộ ngực, nhìn cực kỳ kí©h thí©ɧ.

Lộ Cẩm Châu vừa rồi nghe Chủ Nhiệm Giáo Dục giáo huấn Tiêu Tấn giống như niệm kinh, dù không phải nói cậu ta nhưng cậu ta nghe cũng muốn mệt thay.

Lúc này đột nhiên Cố Nhất Manh đột nhiên xông vào phòng, rất giống với một con thỏ con trắng nõn đỏ bừng, vừa đáng yêu lại gợi cảm, lập tức trước mắt sáng ngời.

Cố Nhất Manh nhìn Chủ Nhiệm

ở một bên, chạy nhanh đến cười, lễ phép chào hỏi thầy chủ nhiệm: “Vương chủ nhiệm, chào thầy em là Cố Nhất Manh ban ba, là bạn bè tốt của Tiêu Tấn, nghe nói Tiêu Tấn bị đánh nên em liền đến đây nhìn xem.”

Thầy chủ nhiệm đánh giá Cố Nhất Manh: “Tiêu Tấn bị đánh?”

Cố Nhất Manh bộ dạng đơn thuần lại vô tội, kinh ngạc nói: “Đúng vậy, không phải sao? Em nghe nói người khác đánh cậu ấy, cậu ấy lại không có biện pháp đành phải phản kích.”

Thầy chủ nhiệm nhìn bộ dạng vừa đơn thuần lại đáng yêu của đứa trẻ này, trực giác tin vào lời cô nói là đúng: “Ồ, hóa ra là như vậy.”

Lộ Cẩm Châu gấp đến huyệt thái dương cũng cảm thấy đau: “Này, cậu không hiểu thì câm miệng cho mình!”

Cái này không phải oan uổng cho anh sao?

Chủ Nhiệm vừa nghe thấy, mặt trầm xuống giáo huấn lộ Cẩm Châu: “Tại sao lại làm thế với bạn học? Nhìn cậu có giống một học sinh không.

Lộ Cẩm Châu muốn giải thích, nhưng mà thầy chủ nhiệm đã bắt đầu nói chuyện, thái độ phê phán đến tư thế ngồi của cậu ta, thậm chí bộ dạng hai chân vắt vẻo vừa rồi cũng nói.

“Em đang mặc cái gì? Loại này quần áo này không thích hợp để mặc đi học!”

“Còn có kiểu tóc này của em, đây là cái kiểu tóc gì? Dạng gì? Vẻ mặt lưu manh của xã hội là sao?"

……

Nói

từ dáng ngồi đến quần áo rồi kiểu tóc, thầy chủ nhiệm tiến hành phê phán toàn phương diện của Cẩm Châu, cuối cùng rốt cuộc nói mệt mỏi, ông lại dặn dò vài câu, đi trở về.

Ông phải trở về viết báo cáo về sự việc đánh nhau.

Cố Nhất Manh nhìn thấy thầy chủ nhiệm đẩy cửa ra đi rồi, cố ý nhón mũi chân nhìn nhìn bên ngoài, xác định ông đi xa nghe không được, mới quay đầu tới, đắc ý mà hướng về phía Lộ Cẩm Châu thè lưỡi, nhỏ giọng nói: “Hừ hừ, xứng đáng.”

Lộ Cẩm Châu đang mắng chửi thầy chủ nhiệm trong lòng, đã bắt đầu không phục đến không biết giận. Cậu ta thấy bộ dáng của Cố Nhất Manh, lười nhác mà quét mắtliếc cô một cái, nhếch môi cười, âm thầm mà tưởng tượng, một ngày nào đó cô sẽ phải nghe lời cậu ta, hiện tại đắc ý rời đi.

Lập tức đứng dậy, dứt khoát đi qua gian ngoài phòng y tế, mắt không thấy tâm liền tịnh, hiện tại cậu ta không cần đứng ở đây xem cẩu nam nữ ra oai.

Cố Nhất Manh cũng không biết con người Cẩm Châu

lại có những tâm tư xấu xa, cô nhảy nhót mà chạy tới bên người Tiêu Tấn, đau lòng nhìn xung quanh người cậu, kiểm tra rồi phát hiện không thiếu cánh tay cũng không thiếu chân, cuối cùng mới yên tâm.

“Cậu không sao chứ?” Cô ghé vào bên người anh nhỏ giọng hỏi.

“Không có việc gì.” Tiêu Tấn vốn dĩ muốn phát tiết một trận nữa với Lộ Cẩm Châu, hiện tại nhìn thấy Cố Nhất Manh, tâm tình lập tức tốt lên.

“Cậu đừng lo lắng, chuyện này để mình nói với ba, để ông tới nghĩ cách giải quyết.” Cố Nhất Manh nhíu

mày, mềm mại mà an ủi Tiêu Tấn.

Tiêu Tấn nhìn bên ngoài qua cửa kính, Lộ Cẩm Châu đang ở bên ngoài mở di động ra xem, cậu nhíu mày: “Bố của Lộ Cẩm Châu là phó lãnh đạo của thành phố, chuyện này nên giải quyết ở trong trường học, đừng liên lụy đến ba cậu, bộ dáng này không tốt.”

Ba ba của Cố Nhất Manh đương nhiên là có tài năng, đem công việc phát triển được như vậy, quả nhiên làm ăn với chính đạo lẫn hắc đạo, quan hệ phương pháp đều có.

Nhưng vấn đề là, một chút việc nhỏ hà tất phải vận dụng mạng lưới quan hệ? Lại nói bố của Lộ Cẩm Châu cũng là người có bối cảnh, không đáng bởi vì cái này mà náo loạn không thoải mái.

Cố Nhất Manh nghe, cũng theo ánh mắt Tiêu Tấn nhìn phía Lộ Cẩm Châu đang đứng bên ngoài, cô khinh thường mà hừ một tiếng: “Còn không phải chỉ là một cái nhị thế tổ sao, có gì đặc biệt hơn người! Chuyện này trước cứ nói cho ba ba mình, nhìn xem ba sẽ xử lý như thế nào đi. Cũng không thể bởi vì cái này làm cậu chịu xử phạt, cái này có thể viết vào trong hồ sơ!”

Cả đời chịu vết nhơ, dù sao Cố Nhất Manh tuyệt đối sẽ không để yên chỉ vì cái này mà Tiêu Tấn phải chịu xử phạt.