- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Lại Đây Cho Em Khi Dễ Một Chút
- Chương 2: Bạn học, tớ có thể dạy cậu
Lại Đây Cho Em Khi Dễ Một Chút
Chương 2: Bạn học, tớ có thể dạy cậu
Edit: Doãn Anh
Beta: Doãn Uyển Du
Cố Nhất Manh cuối cùng đem mấy bộ quần áo kia giặt xong rồi phơi bên trên, sau đó rửa mặt, nằm ở trên giường.
Sau khi nằm trên giường mềm mại, cô thích ý thở phào một cái, sau đó cầm điện thoại di động lên khởi động máy.
Mở điện thoại ra, đầu tiên bên trong Wechat bắn ra mấy tin nhắn Wechat.
Tin thứ nhất là từ "Mommy xinh đẹp" gửi tới: Manh Manh, thế nào, ngày đầu tiên khai giảng đã quen chưa? (Chỗ này đã lược bỏ một trăm chữ)
Cố Nhất Manh trả lời.
Tin thứ hai là từ "Cha soái ca" gửi tới: Manh Manh, bạn bè thế nào, có tên chết tiệt nào ăn hϊếp con hay không, nếu như ăn hϊếp con %#@ $@% (Chỗ này đã lược bỏ một trăm chữ).
Cố Nhất Manh trả lời.
Tin thứ ba là từ "Tiêu Tấn" gửi tới, so với đằng người phía trước, anh rất đơn giản: Tắm xong chưa?
Cố Nhất Manh trả lời: Giặt sạch. Phơi lên.
Tiêu Tấn: Có thể dùng điện thoại?
Cố Nhất Manh cười, dự định trả lời, kết quả là nhìn thấy "Tiêu Tấn đã gỡ một tin nhắn". Cố Nhất Manh cười to nghĩ thầm, thì ra Tiêu Tấn cũng có lúc ngớ ngẩn, đều đã trả lời tin nhắn Wechat, điện thoại nhất định có thể dùng mà.
Khó có được lúc cô chế giễu Tiêu Tấn, cô lập tức gửi cho anh một cái biểu cảm thỏ con nghịch ngợm cạo mặt.
Tiêu Tấn: Đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi học.
Cố Nhất Manh rất ngoan rất ngoan trả lời: Vâng vâng! Biết rồi!
Một lát sau, bên Tiêu Tấn không có động tĩnh, Cố Nhất Manh cho là Tiêu Tấn đã ngủ, liền muốn cất điện thoại chuẩn bị đi ngủ, ai ngờ lúc này, Tiêu Tấn lại gửi tới một tin nhắn Wechat: Sau này tìm tớ, đừng tới ký túc xá nam sinh mà hãy nhắn Wechat cho tớ.
Cố Nhất Manh: Vậy nếu như Wechat cậu không hoạt động thì sao?
Tiêu Tấn: Sẽ luôn hoạt động.
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ***
Sáng sớm hôm sau bắt đầu, bầu không khí cảm giác có chút khẩn trương, mọi người đều tranh thủ rửa mặt chuẩn bị đi học, bên trong phòng rửa mặt đều tràn ngập không khí khẩn trương, Cố Nhất Manh vội vàng rửa mặt,mặc đúng đồng phục, đi theo ba người bạn cùng phòng đến lớp.
Thật đáng tiếc, cô và Tiêu Tấn không cùng lớp, cô là lớp ba, Tiêu Tấn là lớp một.
Nhưng mà may mắn là lớp ba và lớp một đều cùng một đội ngũ giáo viên, giáo viên kiểu này nhất định sẽ giao bài tập giống nhau, cô lại có thể dựa vào bài tập của Tiêu Tấn.
Học kỳ mới đầu tiên khai giảng lớp, chủ yếu là điểm danh, tự giới thiệu, để mọi người biết nhau trước, đồng thời chọn ra đến ban lãnh đạo lớp. Chủ nhiệm lớp họ Trần, chủ nhiệm Trần nhìn một chút, muốn cho Cố Nhất Manh làm ủy viên văn nghệ, Cố Nhất Manh liền từ chối.
Mẹ cô là một diễn viên nhảy nổi tiếng, cũng thông thạo đàn violon, không phải cô không thể, cô từ nhỏ đã không thích những này, tế bào về âm nhạc và vũ đạo cũng giống như là không.
Cuối cùng chủ nhiệm Trần cho Cố Nhất Manh một cái tên tuổi "Ủy viên lao động", ủy viên lao động làm gì, thì là mỗi ngày vệ sinh quét dọn lớp và mỗi thángcũng là vệ sinh quét dọn lớp.
Trở thành ủy viên lao động Cố Nhất Manh cảm thấy trong lòng lộn xộn, nhưng mà cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Giáo viên sắp xếp rồi tiếp tục nói, tuần thứ nhất phải quen thuộc hết hoàn cảnh trường học, tuần thứ hai liền bắt đầu huấn luyện quân sự,bốn phía sân trường nơi huấn luyện quân sự ồn ào, các bạn học còn đang vui đùa.
Chương trình học buổi sáng cuối cùng cũng kết thúc, mọi người nhao nhao phóng tới nhà ăn. Cố Nhất Manh cũng đi theo Lâm Phi Phi, Tô Tiểu Nghiên, Hàn Nhược, chạy vội đến nhà ăn, cầm thẻ học sinh của mình chuẩn bị mua cơm. Trong phòng ăn quá nhiều người, mấy cô gái phân công đơn giản, Cố Nhất Manh phụ trách lưu thủ chiếm tòa*, mấy nữ sinh khác phụ trách đi xếp hàng mua cơm.
*Lưu thủ chiếm tòa: ở lại giữ chỗ ngồi
Cố Nhất Manh đem cặp sách màu hồng, điện thoại, túi tiền của mình hết thảy để lên bàn, tham lam chiếm đoạt cái bàn bốn người này. sau đó ngước đầu lên bắt đầu nhìn Lâm Phi Phi các cô.
Lúc này, một giọng nam sinh vang lên bên tai: "Này... Bạn học, xin hỏi chỗ có ai không?"
Cố Nhất Manh nhìn sang, là một nam sinh cao cao to to, dáng người cường tráng, giống như con trâu, nhưng mà nhìn xem ít nhiều có chút nhìn quen mắt. Trong tay nam sinh bưng một cái khay, rất tự nhiên đang tìm chỗ ngồi.
Cô mạnh mẽ nói: "Bên này bốn chỗ ngồi đều có người, bên kia còn một chỗ không ai ngồi."
Nam sinh có vẻ hơi ngượng ngùng: "Mình chỉ có một mình, vậy mình ngồi ở đây."
Cố Nhất Manh gật đầu.
Nam sinh nhìn Cố Nhất Manh, nhỏ giọng nói: "Bạn học, tên mình là Trần Dật Vân, là học sinh lớp ba, hai người chúng ta là bạn học cùng lớp."
A, thì ra là bạn học cùng lớp!
Cố Nhất Manh tranh thủ nhiệt tình chào hỏi, lại tự giới thiệu. Trần Dật Vân lại nhìn Cố Nhất Manh: " Bạn học Cố Nhất Manh, cậu còn nhớ tớ không, chúng ta đã gặp qua."
Cố Nhất Manh than thở: "Cái này... Lớp chúng ta rất đông người, trí nhớ mình không tốt, không quá chú ý..."
Trần Dật Vân nhắc nhở: "Chúng ta ở túc xá nam sinh từng gặp qua, lúc ấy mình —— " Anh buông tay xuống: "Lúc ấy mình vừa mới tắm rửa xong..."
Cố Nhất Manh gạt bỏ kinh ngạc, sau đó hồi tưởng lại, cuối cùng cũng hiểu rõ: "Cậu là cái người —— "
Lúc đó một nam sinh to con, trước ngực toàn cơ bắp, nhìn thấy cô giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh chạy trối chết bên trong miệng còn la "Có nữ sinh, có nữ sinh".
Trần Dật Vân đỏ mặt, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng, là mình."
Cố Nhất Manh nhịn không được cúi đầu nhìn thân ngực cậu ta, mặc nguyên cái áo thun xanh lam đó có thể thấy được chỗ phình lên, ờ, cô nhớ kỹ cái bắp thịt này, nhưng vì mặc quần áo vào thì không quá dễ nhận ra.
Trần Dật Vân đánh giá Cố Nhất Manh bên cạnh, chỉ cảm thấy cô gái nhỏ trước mắt dáng vẻ thật tinh tế, đẹp đến mức giống như búp bê, một cô gái thật đẹp mắt.
Anh nghĩ nghĩ, nhớ đến tối hôm qua trong list bạn bè nhìn thấy "Mười tám bí quyết theo đuổi nữ sinh", quyết định thử một lần, thế là nở ra một cái nụ cười xán lạn, sau đó nói với Cố Nhất Manh: " Bạn Cố Nhất Manh, chúng ta đều là bạn học, nếu có cần, cậu cứ việc nói, mình có thể giúp cậu."
Cố Nhất Manh đói bụng, trong lòng nhớ đồ ăn, nhịn không được ngước đầu lên nhìn xem Lâm Phi Phi các cô, vì sao còn chưa mang cơm đến?
Nghe được Trần Dật Vân nói như vậy, tranh thủ thời gian cười lắc đầu: "Đều là bạn học, nên giúp đỡ cho nhau mà! Sau này cậu có gì cần cũng thật lòng nói, tớ sẽ tận lực giúp cậu."
Trần Dật Vân: "Mình sẽ dùng sữa tắm, sẽ dùng kem đánh răng, sẽ dùng dầu gội."
Cố Nhất Manh: "???"
Trần Dật Vân nhìn Cố Nhất Manh đầy mặt dấu chấm hỏi, nhanh chóng tăng giá cả cho mình: "Mình còn biết dùng dầu xả!"
Cố Nhất Manh từ mặt mũi đầy dấu chấm hỏi trở thành kinh hãi.
Đầu óc người này không phải có vấn đề chứ? Cố Nhất Manh bắt đầu chuẩn bị muốn đứng dậy chạy trốn nhưng vẫn tiếp tục ngồi ở đây bảo vệ cẩn thận bốn chỗ ngồi không dễ dàng chiếm được, ngay lúc cô không biết phải lựa chọn ra sao, Lâm Phi Phi các cô cuối cùng cũng trở về!
Có đồng bọn, Cố Nhất Manh rốt cục cũng có cảm giác an toàn, nhanh chóng chào hỏi các cô rồi cùng nhau ăn cơm.
Trần Dật Vân nhìn thấy lại có mấy nữ sinh tới, liền cúi đầu ăn cơm không lên tiếng.
Mấy nữ sinh líu ríu bắt đầu thảo luận buổi họp lớp hôm nay, trò chuyện một chút, đến nam sinh trong lớp cũng khó tránh khỏi.
Lâm Phi Phi: "Cậu Lộ Cẩm Châu kia dáng người rất đẹp trai, có phong phạm, nghe nói việc học tập cũng rất tốt, Nhất Manh cậu cùng Lộ Cẩm Châu ngồi cùng bàn, thật tốt!"
Cảm thấy thật ghen tị, Cố Nhất Manh vì sao lại cùng Lộ Cẩm Châu ngồi cùng bàn nữa nha nha nha nha
Tô Tiểu Nghiên: "Tớ cảm thấy cậu ấy không đẹp trai bằng Tiêu Tấn, cũng không học giỏi bằng Tiêu Tấn, các phương diện khác cũng không bằng Tiêu Tấn!"
Thật ghen tị, Cố Nhất Manh cùng Tiêu Tấn dáng vẻ giống như rất quen thuộc rất quen thuộc nha nha nha nha.
Cố Nhất Manh hồi tưởng lại, nhớ lại Lộ Cẩm Châu là học bá phương nào, đúng là rất đẹp trai, Đương nhiên không đẹp trai bằng Tiêu Tấn, nhưng mà người rất ưu tú, trực tiếp trúng tuyển cao nhất lớp trưởng lớp ba, hơn nữa còn ngồi cùng bàn với cô.
Lâm Phi Phi: "Tiêu Tấn rất ưu tú không sai, thế nhưng đã là hoa có chủ, vẫn là Lộ Cẩm Châu tốt, người rơm ven đường người có cơ hội."
Cô hâm mộ nhìn về phía Hàn Nhược nói: "Hàn Nhược thật hạnh phúc, sau này nhờ có công việc ở lớp có thể thường xuyên tiếp xúc với Lộ Cẩm Châu."
Lần này lớp phó là Hàn Nhược, làm lớp trưởng và lớp phó, cơ hội tiếp xúc đương nhiên so người khác nhiều hơn.
Hàn Nhược nghe được mọi người nói như vậy, mí mắt không chuyển động gì, chỉ là nhàn nhạt nói một câu: "Không cảm thấy vui vẻ."
Tô Tiểu Nghiên nhíu mày: "Hả!"
Cố Nhất Manh có chút nghi ngờ, cô chậm nửa nhịp hỏi: "Tiêu Tấn có chủ rồi? Ai vậy?"
Cô vì sao không biết, Tiêu Tấn có bạn gái? Không được không được cô đến phải tập trung thu thập tình hình báo lại, trở về nói cho dì Phùng!
Mà Lâm Phi Phi, Tô Tiểu Nghiên thì dùng ánh mắt nhìn Cố Nhất Manh như nhìn thằng ngốc: "Chẳng lẽ không phải cậu sao?"
Cố Nhất Manh kinh ngạc: "Tớ? Không phải các cậu hiểu lầm rồi!"
Cô? Cô cùng Tiêu Tấn?
A, làm sao có thể! Cô nói chuyện này, tất cả mọi người nhìn về phía cô, kể cả Hàn Nhược, càng thêm Trần Dật Vân.
Trần Dật Vân mừng thầm, xem ra có cơ hội, có cơ hội!
Hàn Nhược không lên tiếng, chỉ là lẳng lặng mà nhìn Cố Nhất Manh.
Lâm Phi Phi cùng Tô Tiểu Nghiên trăm miệng một lời: "Vậy các cậu cuối cùng xảy ra chuyện gì? Ngày đầu tiên khai giảng, cậu chạy tới ký túc xá nam sinh trực tiếp đem cậu ta xách ra ngoài bãi tập quân sự!"
Nghe nói Tiêu Tấn là một nam sinh rất lạnh lùng, bình thường cũng không thích nói chuyện, cũng không thích trả lời người khác, là học bá, luôn luôn phải có điểm khác biệt, đặc điểm của Tiêu Tấn là lạnh lùng!
Thế nhưng Tiêu Tấn như vậy mà đối xử với Cố Nhất Manh "Cách dùng nước giặt quần áo" gọi đến liền đến.
"Chúng tớ từ nhỏ đã biết nhau, quen biết từ rất lâu, cậu ấy đương nhiên sẽ giúp —— "
Mới nói được nửa câu, Cố Nhất Manh liền thấy cậu thiếu niên đang bưng khay đến.
Thẳng tắp giống như một gốc bách thụ, vẫn áo sơ mi trắng quần bò, mặt mày vẫn lãnh đạm.
Anh đi đến phía sau, trực tiếp ngồi xuống một chỗ vắng vẻ không tốt lắm.
Anh ngồi xuống, Lâm Phi Phi các cô lập tức không lên tiếng.
Cố Nhất Manh tranh thủ thời gian hướng về phía Tiêu Tấn chào hỏi: "Các cậu mở họp lớp sao rồi? Thế nào?"
Tiêu Tấn: "Vẫn tốt."
Cố Nhất Manh: "Ờ... Chúng tớ mở họp lớp, tớ là ủy viên lao động!"
Khóe miệng Tiêu Tấn đông cứng.
Ủy viên lao động? Dáng vẻ cô giống như sẽ lao động sao?
Cố Nhất Manh: "Cậu là cán bộ trực nhật sao?"
Tiêu Tấn: "Tớ là lớp trưởng."
Cố Nhất Manh: "Oa, cậu thật giỏi, ban cán bộ đứng thứ nhất trong lớp, chức lớn nhất!"
Tiêu Tấn: "..."
Xung quanh mấy cô gái còn có Trần Dật Vân đều không lên tiếng, cúi đầu yên lặng mà ăn cơm, đồng thời vểnh tai nghe hai nhân vật "Tài" và "Mới" này như được dịp tốt ngồi phân công việc nhà.
Còn nữa vừa rồi Cố Nhất Manh nói cô từ nhỏ đã quen biết Tiêu Tấn, vậy làm sao quen biết được? Nhưng mà còn chưa nói xong, thật đáng tiếc.
Thanh mai trúc mã sao?
Thế nhưng... Nghe nói gia cảnh của Tiêu Tấn không tốt, cha là liệt sĩ mất sớm, mẹ cậu ta làm công nhân nuôi sống cậu ta, rất vất vả...
Tiêu Tấn người này làm sao có thể cùng con gái của chủ tịch tập đoàn Trì Thiên là thanh mai trúc mã?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Lại Đây Cho Em Khi Dễ Một Chút
- Chương 2: Bạn học, tớ có thể dạy cậu