Chương 28: Hắc hóa ảnh đế

Tiểu hoàng đế cúi người dưới xe lăn ôm eo Nhϊếp Chính Vương khóc lóc, Nhϊếp Chính Vương nhẹ giọng sờ sờ đầu cậu: "Thần nguyện ý phân ưu cùng Bệ hạ."

Cuối cùng, Cố Diễn Từ sững sờ một lúc, không hiểu sao nhìn vào mắt Lục Tinh, anh luôn cảm thấy cảnh tượng này thực sự đã xảy ra.

Giống như thật sự đánh gãy chân vì Lục Tinh, Lục Tinh cũng khóc vì anh đến khàn cả cổ, nói rằng muốn làm cho chân anh tốt hơn.

Nhưng sao có thể?

Chân của anh vẫn ổn từ khi còn bé, trong những năm đầu ngay cả khi bị thương trong quá trình quay phim , tất cả đều nhẹ và không có gì quá nghiêm trọng.

Thật lạ.

Cố Diễn Từ lâm vào cảm xúc thật hỗn loạn, ban đêm không yên tâm về Lục Tinh anh đã cố ý tìm cậu, nhưng cậu lại phớt lờ và đuổi anh ra khỏi cửa.

Cố Diễn Từ có một chút mất mát.

Sau khi đấm chìm trong sự mất mát đó, anh nhận được tin từ bệnh viện, nói rằng đội ngũ y tế chuyên nghiệp do Lục Tinh mời đến đã tìm ra cách giúp mẹ anh có thể tỉnh lại.

Đây là công lao của Lục Tinh.

Nhưng Lục Tinh lại không nói cho anh biết.

Buổi tối, Cố Diễn Từ uống lên một lon rượu, không nhiều lắm, anh không để mình say, chỉ là lấy hết can đảm, để đi tìm Lục Tinh.

Anh nói với cậu, "Cảm ơn ngươi, về việc của mẹ ta."

Lục Tinh mặt không biến sắc: "Ồ? Ngươi tới để nói với ta chuyện này? Vậy ngươi có thể đi."

Cố Diễn Từ nhìn Lục Tinh chằm chằm, một lúc lâu sau anh mới mở lời: "Tôi thích cậu, Lục Tinh."

"Gì?"

"Tôi nói," Cố Diễn Từ trịnh trọng nói, "Tôi thích em, Lục Tinh."

Tôi thích em.

Cố Diễn Từ thật sự gian nan nói ra những lời này, nhưng Lục Tinh sau khi nghe xong lại cảm thấy đầu óc nhẹ bâng, ngay cả bước chân cũng có chút vô lực.

"Khụ..."

Lục Tinh miễn cưỡng đè xuống khóe miệng nhếch lên, đối Cố Diễn Từ nói: "Nói lại lần nữa, ta nghe không rõ."

Cố Diễn Từ lại gần và nắm lấy tay cậu lặp lại lời vừa rồi với cậu, "Anh thích emh."

"Buông ra," Lục Tinh rút tay lại. "Việc của anh thích tôi là chuyện riêng của anh. Tôi vẫn chưa đáp ứng, nắm tay lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì chứ?"

"Được rồi." Cố Diễn Từ không ép buộc, để cậu đi.

"Này!" Lục Tinh có chút khó chịu, "Anh như vậy thích tôi như vậy à? Nếu tôi không đông ý với anh, anh liền sẽ bỏ cuộc giữa chừng như vậy? Thích của anh không phải quá tầm thường rồi sao?

Khi thiếu niên nói những lời này, lông mày của cậu hơi nhướng lên, đôi mắt đầy nước, giọng điệu chứa đựng sự bất bình không nói nên lời, giống như ai đó đang ức hϊếp cậu.

Cố Diễn Từ nhìn cậu thật sâu, sau đó khẽ nhếch môi, cúi người hôn cậu.

Ngay lập tức, Lục Tinh mở to mắt.

"Không phải anh từ bỏ ý thích của mình đối với em, mà là nếu như em không thích anh chạm vào người em, thì anh sẽ không chạm vào." Cố Diễn Từ nói.

Lục Tinh lập tức vặn lại: "Ai nói tôi không thích anh chạm vào?"

"Không phải nói buông tay sao?"

Lục Tinh: "Cái đó không tính."

Cố Diễn Từ bật cười, nhìn sang một bên, rồi từ từ chuyển sự chú ý sang khuôn mặt của cậu.

Đẹp.

Lục Tinh thật sự rất đẹp.

Cậu trông đẹp khi cười, khi tức giận cũng đẹp và thậm chí nháo lên, vô cớ gây rối cũng rất đẹp anh thích cậu mà không có lí do. Duy nhất không thể chịu được khi cậu bỏ mặt anh.

Anh thực sự chán ngấy những ngày bị Lục Tinh coi như không khí mà phớt lơ.

Nghĩ đến đây, Cố Diễn Từ vuốt ve khuôn mặt Lục Tinh rồi lại cúi đầu xuống.

Một nụ hôn triền miên.

Lục Tinh không từ chối mà ngoan ngoãn chấp nhận, sau khi cảm nhận được sự thuận theo của cậu, Cố Diễn Từ liền ác liệt mà hôn càng thêm dữ dội.

Nụ hôn kéo dài cho đến khi nước bọt của Lục Tinh không thể kiềm chế được, thuận theo cái hôn đó chậm rãi chảy dọc theo xuống cổ .

"Ngô..."

"Vì vậy, Lục Lục, đồng ý sao?"