Chương 29: Hai chân tàn tật Alpha thật cường

Hai chúng tôi đang yêu nhau rất ngọt ngào!

Lục Tinh vốn dĩ là người có chút xúc động.

Rốt cuộc, người anh họ này rất ưa nhìn, Cố Diễn Từ trực tiếp yêu cầu hắn ta lên xe, cậu luôn có một loại lo lắng không thể giải thích được.

Kết quả là khi đang lo lắng, Cố Diễn Từ đã mắng mỏ những lời trắng trợn đí và nói hắn ta tỏ ra giả tạo.

Lục Tinh rất vui.

Cậu rất hào phóng.

Lục Tinh lại nở một nụ cười, và vui vẻ đi lau nước mắt cho Bạch Từ, bảo chân ta đừng lo lắng, nói rằng cậu và Cố Diễn Từ sẽ giúp kiểm tra những người Alpha đang tìm hắn ta.

Bạch Từ trong lòng hoảng sợ, nhưng vẫn phải thuận miệng mà cảm ơn Lục Tinh, nói cám ơn chị dâu.

"Hảo."

Lục Tinh vỗ đầu, lấy khăn giấy ướt lau tay rồi quay lại bên người Cố Diễn Từ.

Dù sao cũng chỉ một tình tiết nhỏ như vậy, cũng không thành vấn đề, xe đã an toàn lái đến trước cửa bệnh viện.

Bạch Từ tỏ ý muốn đi tới đẩy xe lăn cho Cố Diễn Từ, nhưng Cố Diễn Từ trực tiếp dùng tay chặn lại, nhẹ giọng nói: "Để em ấy tới."

"Nào, nào."

Lục Tinh đẩy Bạch Từ sang một bên và đặt tay đẩy xe.

Bạch Từ, người bị đẩy ra, nghiến răng trừng mắt nhìn Lục Tinh một cách bất đắc dĩ.

Lục Tinh giả vờ như không nhìn thấy, dù sao điều quan trọng nhất lúc này chính là việc của Cố Diễn Từ.

Bây giờ chân của anh ấy đã có dấu hiệu hồi phục, điều đó có nghĩa là anh ấy sẽ cos thể mau đứng dậy?

Sau khi đến bệnh viện, Cố Diễn Từ được bác sĩ đưa vào phòng kiểm tra, Lục Tinh lo lắng nhìn bóng lưng rời đi của Cố Diễn Từ, quay đầu lại thì phát hiện Bạch Từ đã đi theo.

"Tại sao cậu vẫn còn ở đây?"

Bạch Từ bị hỏi: "Tôi cũng lo lắng cho anh họ của tôi, và những người Alpha đang tìm kiếm rắc rối cho tôi, có thể đã theo dõi tôi, và tôi không dám ra ngoài một mình ..."

Lục Tinh: "Được rồi."

Cậu cảm thấy những lời đó không đúng, nhưng cậu không có thời gian để trả lời hắn ta.

Giờ cậu chỉ quan tâm đến đôi chân của Cố Diễn Từ.

Kết quả, Bạch Từ lại tới tìm phiền phức, gọi hắn: "Chị dâu."

Lục Tinh không có nhìn lại: "Ngươi làm sao vậy?"

Bạch Từ nhẹ nhàng nói: "Bây giờ chỉ có hai chúng ta ở đây, ngươi không cần phải giả bộ."

Lục Tinh: "?"

Lục Tinh mỉm cười, vẫn là học được ngữ điệu trắng nõn, ngọt ngào cắn câu: "Em ngoan, nói cho ta biết, ta đang giả bộ cái gì?"

Bạch Từ nhìn chằm chằm vào mắt cậu, như thể đang cố gắng nhìn thấu con người cậu.

"Ngươi rõ ràng không thích anh họ của tôi phải không? Ngươi có người ngươi thích, anh ta tên là Tần Tây Trạch, là đàn em cũ của ngươi. Cùng lúc, bây giờ Tần Tây Trạch đã trở lại, thỏa hiệp bên cạnh anh họ của tôi không cần ngươi nữa. "

Lục Tinh nheo mắt.

“Chị dâu, đừng lo lắng, tôi không định vạch mặt anh trước mặt anh họ của tôi,” Bạch Tinh đi tới, nắm tay Lục Tinh một cách trìu mến, nói với anh, “Thực ra, tôi ủng hộ anh, trông anh như tiên nữ. Anh nên hợp với một người đẹp trai tuấn tú như Tần Tây Trạch. Dù sao anh họ của tôi cũng rất tốt, nhưng đôi chân của anh ta ... chao ôi ... "

Bạch Từ chỉ thở dài thể hiện sự tiếc nuối của mình, sau đó hạ giọng nhẹ nhàng trầm ngâm: "Chị dâu, anh muốn cùng Tần Tây Trạch bỏ trốn đúng không? Hiện tại anh có gặp phải khó khăn gì không? Sao không đi theo anh ta. Hãy nói cho em biết, emsẽ tìm cách giúp anh. "

“Ồ?” Lục Tinh bỏ tay khỏi tay Bạch Từ, hứng thú nhìn cậu, “Cậu giúp tôi, sao cậu lại giúp tôi?

Bạch Từ: "Đương nhiên là tôi cảm động trước tình yêu sâu sắc giữa anh và Tần Tây Trạch."

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Lục Tinh rời đi ánh mắt dò xét thăm dò vừa rồi, khoác lên vẻ ngây thơ đơn thuần, khẽ thở dài nói: "Ngươi nói thì đơn giản, nhưng một ngày vợ chồng là trăm ngày ân cần, ta cùng anh ngươi thành đôi đã hai năm chưa hề có ý rời đi thế này, ngươi còn nhắc tới chân của anh ngươi ... Nếu ta thật sự rời đi, từ nay về sau ai sẽ chăm sóc cho hắn. ? "

Bạch Từ lại nắm tay Lục Tinh, giọng điệu chân thành và tự nhiên: "Chị dâu đừng lo lắng, tương lai nếu anh thực sự lo lắng, vẫn còn có em, em sẽ giúp anh chăm sóc tốt cho anh họ của em."

Lục Tinh không nhịn được mà bật cười.