Chương 13: Hai chân tàn tật Alpha thật cường

Tần Tây Trạch sững sờ.

Tần Tây ban đầu óc bắt đầu ong ong thật lâu mới nghĩ tới phản bác: "Làm sao có khả năng, làm sao có thể thích Cố Diễn Từ..."

Biết Tần Tây Trạch định nói lời xấu xa, Lục Tinh vội vàng lên tiếng che giọng: "Sao lại không được? Chồng tôi là độc nhất vô nhị trên đời, thân hình tuấn tú, tính tình tốt, đối với vợ rất tốt, và anh ấy có khiếu thẩm mỹ và khí chất tuyệt vời. Mạnh mẽ và quyền lực, không phải tự nhiên mà có người thích anh ấy sao? "

Lục Tinh miệng nhỏ như vậy đối với Tần Tây ban thật sự là xa lạ, không biết làm sao mọi chuyện lại có thể thành ra như vậy, cho nên trong tiềm thức đáp: "Nhưng là, chân của Cố Diễn Từ..."

Giọng Lục Tinh càng lớn hơn: "Chồng tôi có đôi chân xấu, nhưng vậy thì sao? Anh không biết có một từ gọi là" không tì vết" (*) sao? Đó là bởi vì chồng tôi quá hoàn hảo nên ông trời mới muốn ban cho anh ấy sự khổ sở như vậy, và ngay cả khi tôi có đôi chân xấu, nếu tôi ở đây trong tương lai, tôi có thể là đôi chân của anh ấy, và tôi có thể đưa anh ấy đến bất cứ nơi nào anh ấy muốn! "

(Ngay chỗ (*) là mình chưa hiểu lắm nên dịch vậy có gì sai mọi người bình luận nói mình nha)

Cố Diễn Từ nhìn Lục Tinh, người đã tuyên bố hào phóng như vậy, và hơi nheo mắt lại.

"Chồng ..." Sau khi Lục Tinh nói những lời đó, anh ngoan ngoãn dựa vào đầu gối của Cố Diễn Từ, nước mắt lưng tròng, giọng nói nghẹn ngào: "Em đuổi anh ấy đi, anh không muốn sao? Khi nhìn thấy những điều thèm muốn này, anh đang cố gắng xa lánh lũ yêu tinh nhỏ của chúng ta ... "

Tần Tây Trạch hoàn toàn rối tung lên.

Tình hình thế nào?

Hôm qua Lục Tinh còn nhẹ nhàng với anh trên WeChat, hôm nay sao lại thành một con người khác.

Ai là yêu tinh?

Hắn là Alpha tổng tấn công tốt, làm sao có thể trở thành yêu tinh?

Tần Tây Trạch muốn biện hộ, nhưng Tần Kích nói: "Tinh Tinh, ngươi trước đây rõ ràng không phải như vậy..."

Lục Tinh nức nở kéo Cố Diễn Từ: "A Từ..."

Cố Diễn Từ nhìn đôi mắt đỏ ướt đẫm nước của Lục Tinh trong hai giây, giơ tay nhấn nút liên lạc: "Đến đây ngay lập tức, ném người này ra ngoài."

Bọn vệ sĩ nhanh chóng đến, không cho Tần Tây Trạch cơ hội nói chuyện, liền bịt miệng anh lại rồi đưa anh đi.

Lục Tinh thở phào nhẹ nhõm.

Anh ấy sẽ có thể giải quyết việc này, phải không?

Ngay khi cậu đang nghĩ về điều này, Cố Diễn Từ lại ngẩng mặt lên.

Ngón tay mảnh khảnh xoa xoa cằm, Cố Diễn Từ thấp giọng nói: "Tại sao trước đây không thấy miệng của ngươi ngọt như vậy?"

Lục Tinh phản ứng lại.

Đây có phải là nói trước đây cậu toàn nói những câu bậy bạ, không hoa mỹ, không đủ ngọt không?

Dù sao đây cũng là một cơ hội, Lục Tinh trợn mắt, suy nghĩ một chút, đứng dậy câu cổ Cố Diễn Từ, đặt môi mình lên môi anh.

Khóe mắt và lông mày hiện lên vẻ cám dỗ, cậu khẽ thở nhẹ: "Hôn sẽ càng ngọt ngào, anh có muốn thử không?"