Tuyết rơi ngày càng lớnDương Gia Lập cô độc mà ngồi ở trên ghế dài, xoa xoa mắt cá chân, khẽ rêи ɾỉCố gắng suốt mấy năm, nhóm lại sắp bị giải tán.
Công việc không còn, tiền cũng không có, còn bị Diệp Đình ép phải đi lấy lòng người yêu mới của hắn, thêm nữa không hiểu từ đâu ra mà cậu lại thiếu hắn tới hơn 8 vạn tệDương Gia Lập thở dài, mỗi ngày dường như đều trở nên khó khăn hơn trướcCậu nhướng mắt nhìn thành phố đang dần dần trắng xóa, có chút thất thầnCậu nhớ rõ khi cậu còn nhỏ, mỗi ngày đều là vui vẻ cùng hài lòng, tan học thì nhảy nhót trở về nhà, ăn bữa tối do mẹ cậu nấu, ăn xong thì lại nhảy lên giường mở to mắt mong chờ chương trình hoạt hình phát lúc 7 giờ tối.
Trước khi đi ngủ, cậu sẽ ôm cái lò sưởi mà bà đã chuẩn bị sẵn đem ra sân, mẹ và bà cậu ngồi bên cạnh cùng nhau bóc đậu và trò chuyện, còn cậu, cậu sẽ ngửa đầu lên, cùng chú chó lông vàng của mình ngắm nhìn một bầu trời đêm đầy saoSau này lớn lên, trở thành sinh viên đại học.
Cậu phải đặt chân đến một thành phố xa lạ khác, mỗi ngày cậu trải qua đã không còn náo nhiệt như trước nữa, nhưng may mắn thay, khi đó cậu còn có Diệp ĐịnhCậu còn nhớ rõ vào năm học thứ 3 của mình, vào một đêm tuyết rơi trắng xóa, cậu bị tai nạn xe, Diệp Đình nghe xong liền lập tức lái xe đến đó.
Một Diệp Đình luôn tỏ ra cao ngạo, lạnh nhạt, vậy mà vào buổi tối hôm đó hai mắt hắn đã đỏ đến đáng sợ, gắt gao ôm chầm lấy cậu, sợ cậu có xảy ra chuyện không may.
Trong khung cảnh hỗn loạn cùng với tiếng xe cứu thương chói tai đang vọng ra, người đàn ông cao lớn trên người phủ đầy tuyết, giọng nói run rẩy cầu xin cậu: ” Đừng làm anh sợ, bảo bối, anh xin em, đừng làm anh sợ mà,…”Còn bây giờDương Gia Lập nhìn xung quanh, đâu đâu cũng là một mảng trống rỗng, bên cạnh cậu bây giờ đến một người cũng không cóĐã từng sợ cậu rời đi, nhưng hiện tại hắn lại cùng người yêu nhỏ bé của mình uống rượu giao bôi.
Từ trước đến giờ, Diệp Đình vẫn luôn ngọt ngào như vậy, chỉ là bây giờ hắn đã đổi sang người khác rồiDương Gia Lập cứ như vậy mà ngồi trên cái ghế dài, đến tận khi trời tối, trên người đều là tuyết, cậu mới cúi đầu nhìn bản thân mà tự cười hai tiếng, đứng lên trở về nhàVừa mới đi được một bước, cậu cảm thấy dưới chân có thứ gì đó kéo ống quần mìnhCúi xuống nhìn, là một chú mèo nhỏ đang cắn ống quần cậuDương Gia Lập ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ chú mèo đang vì lạnh mà run lên bần bật.
Lúc này cậu nhìn thấy một cái hộp nhỏ ở dưới ghế ngồi, nháy mắt liền hiểu được đây là chú mèo bị người khác bỏ rơiCậu đem chú mèo bỏ lại bên trong hộp giấy, vỗ vỗ tuyết trên người xuống, định xoay người đi về nhàĐi chưa được mấy bước, phía sau lại vang lên một tiếng “meo meo” thật nhỏDương Gia Lập quay đầu nhìn, không ngờ chú mèo nhỏ kia lại chạy ra ngoài, mặc kệ tuyết lớn mà đi theo phía sau cậu, dùng một dôi mắt mong chờ mà nhìn cậuDương Gia Lập nhíu mày, không nhìn được bèn nói: “Đừng có đi theo tao, tao cũng không cần mày đâu”Cậu tiếp tục bước đi, nhưng tiếng kêu sau lưng vẫn không ngừng lại.
Cuối cùng, Dương Gia Lập không nhịn nổi nữa bèn nhấc chân chạy đi, như muốn chạy thoát khỏi chú mèo kiaChạy được một đoạn, cậu dừng lại quay đầu nhìn thử thì phát hiện chú mèo nhỏ kia đang lảo đảo chạy theo cậu, còn bất cẩn vấp ngã vài lần xuống nền tuyết lạnh.
Nhưng nó vẫn không bỏ cuộc, vẫn cố gắng hết sức đứng dậy chạy về phía Dương Gia LậpNgực cậu run lên, khẽ cắn môi, đem chú mèo lần nữa thả vào trong hộp, dùng sức đóng khép nắp hộp lạiCậu nói: “Bản thân ông đây còn đang thiếu người ta một đống tiền, không có tiền mà nuôi mày đâu, mày đi tìm người khác đi”Nói xong, cậu mặc kệ mèo nhỏ, vội vã chạy về căn nhà thuê của mìnhCậu ở trong căn phòng nửa lạnh nửa ấm của mình mà ăn mì gói.
Cậu vừa ăn mì vừa nhìn ra bên ngoài cửa sổTrời càng ngày càng tối, tuyết cũng rơi ngày một dày đặc hơn.
Đến nửa đêm chắc chắn sẽ đóng băngChú mèo bị bỏ rơi trong hộp giấy ban nãy, có thể sẽ bị đông chếtĐộng tác đang ăn mì gói của cậu dừng lại, cả người như bị điểm huyệt bất động tại chổ, ngồi ở trong phòng trầm mặc rất lâuKhông biết qua bao lâu, cậu đột nhiên chửi thề một tiếng, đứng lên lấy chìa khóa chạy ra ngoàiChạy đến công viên nhỏ ban nãy, Dương Gia Lập quỳ xuống bên cạnh cái ghế dài, cúi xuống ôm hộp giấy từ bên dưới lên, nhẹ nhàng mở nó raMèo nhỏ bị đông lạnh đến phát run, Dương Gia Lập nhìn đôi mắt ướŧ áŧ của mèo nhỏ, dường như cảm thấy nó đang khócDương Gia Lập cùng nó nhìn nhau một hồi lâu, rốt cuộc vẫn nhận thua, thở dài nói: “Tao không có tiền, không thể mua đồ ăn ngon cho mày, mày đi theo tao cũng chỉ có thể chịu khổ, mày hiểu không?”Mèo nhỏ nhẹ nhàng meo một tiếngDương Gia Lập run rẩy vươn tay đến trước mặt mèo nhỏ, mở tay ra: “Cho dù là vậy, mày vẫn muốn theo tao sao?”Một thứ rơi xuống lòng bàn tay Dương Gia Lập còn sớm hơn cả bông tuyết, đó chính là bàn chân nhỏ của mèo conDương Gia Lập nhìn móng vuốt nhỏ trong lòng bàn tay, trong tim liền run lên một cáiTrong màn tuyết dày đặc, dưới ngọn đèn đường vàng hiu quạnh, có một chú mèo hoang đang cô đơn giống như cậu, đặt móng vuốt vào lòng bàn tay cậu giống như giao cho cậu cả cuộc đời của nóDương Gia Lập ngẩn người vài giây, mỉm cười bắt lấy tay mèo nhỏ: “Nếu đã như vậy thì chúng ta hãy nương tựa lẫn nhau đi, hoan nghênh mày”Cậu ôm hộp đứng lên, tăng tốc trở về nhàSau khi giúp chú mèo con tắm rửa một chút, Dương Gia Lập cho nó ăn tạm cái gì đó lót dạ rồi đưa tay gãy gãy bụng nó, suy nghĩa nửa ngày rồi nói: “Cứ gọi mày là A Phúc đi”Cuộc sống của cậu gần đây đều trở nên tồi tệ, Diệp Đình nhất quyết muốn bức chết cậu, đem cậu đi đùa giỡn, muốn dồn cậu vào đường cùngĐặt tên cho mèo nhỏ này là A Phúc, nói không chừng có thể mang đến một chút may mắnĐang lúc suy nghĩ, điện thoại trên bàn liền rung lênDương Gia Lập cầm lấy điện thoại, là Lý Đại gọi đếnGiữa trưa hôm nay Lý Đại có gọi điện thoại cho cậu, nhưng khi đó cậu đang cùng Diệp Đình giằng co, không có thời gian nhận điện thoạiDương Gia Lập nhanh chóng nhận cuộc gọi: “Lý Đại, có việc gì?”“Dương ca” Giọng nói Lý Đại khá lớn, hơn nữa còn có chút nôn nóng ” Giữa trưa em gọi điện tại sao anh lại không nghe máy? Quên đi, không nói chuyện này nữa, Dương Ca, chúng ta nhận được việc rồi!”“Nhận được việc?” Dương Gia Lập sờ sờ mũi, nghi hoặc nói: “Lại là trung tâm tắm rửa nào cần hát rong, Lý Đại, anh nói em nghe, mấy cái chổ khiêu da^ʍ như vậy không thể đi đâu, bằng không…”“Không phải trung tâm tắm rửa?” Lý Đại khẩn trương giải thích: “Sáng nay công ty chúng ta nói, nhóm của chúng ta được một đạo diễn coi trọng.
Bây giờ tổ chức tiệc tối, muốn mời chúng ta đến.
Là tổ chức kỷ niệm 10 năm, pháo trống linh đình lắm, là một buổi tiệc lớn đó”Dương Gia Lập nghe Lý Đại nói, thoạt đầu liền không tin nổi, phải hỏi đi hỏi lại Lý Đại mấy lầnSau khi cúp điện thoại, cậu ngây ngốc nửa ngày, đến tận khi A Phúc “meo meo” vài tiếng, cậu mới hồi phục tinh thầnBọn họ kéo được một tài nguyên lớn!Nụ cười trên mặt Dương Gia Lập càng lúc càng tươi, cuối cùng mới phản ứng lại, hét lên một tiếng, ôm mấy búp bê hình cừu lăn lộn dưới đất, vui mừng như kẻ ngốcNếu làm chuyện này xong, chắc chắn sẽ kiếm được khoản tiền kha khá, lại có thể đáp ứng điều kiện của ông chủ, nhóm của cậu không chừng vẫn có thể giữ lại, vấn đề khó khăn trước mắt lâp tức được giải quyết dễ dàngDương Gia Lạp ngồi dậy, đặt A Phúc lên bàn như cúng tổ tiên nhà mìnhCúi đầu lạy A Phúc một cái, cậu nói: ” Phúc đại ca, anh vừa mới xuất hiện có một chút thì ông đây liền gặp may mắn.
Lợi hại quá, thật là lợi hại quá đi.
Lúc trước là em có mắt như mù, không nhìn ra anh lại là một chú mèo dát vàng, không nghĩ tới anh lại có bản lĩnh này, về sau em nhất định sẽ đối với anh thật tốt, cá khô hay thức ăn đều sẽ không thiếu anh đâu”A Phúc chớp chớp hai mắt vô tội của mình, giống như đang nhìn một tên ngốcDương Gia Lập bên này còn đang vui mừng luyên thuyên nói chuyện, bên kia di động lại vang lênCậu đi lấy di động, lần này vậy mà lại là Diệp ĐìnhNụ cuời trên mặt liền cứng đờ, suy nghĩ vài giây, cuối cùng vẫn là nhận cuộc gọi, cậu cố gắng bình tĩnh rồi nói: “Diệp tổng, có việc gì sao?”Diệp Đình trước sau vẫn mang thanh âm lãnh đạm: “Dương Gia Lập, tôi hỏi cậu, chừng nào có thể trả lại tiền nợ cho tôi?”Dương Gia Lập siết chặt nắm tay: “Tôi một xu cũng không thiếu anh đâu, yên tâm đi”Diệp Đình cười cười, giọng nói tràn đầy ẩn ý: “Nếu cậu thật sự không có tiền thì tôi có một cách này, cậu muốn nghe không?”Ngữ khí Diệp Đình vô cùng chắc chắn, dường như biết trước Dương Gia Lập sẽ bị hắn đùa giỡnDương Gia Lập nắm chặt di động, hừ lạnh một tiếng: “Cảm ơn, không muốn nghe”Diệp Đình sửng sốt: “Cái gì?”“Tôi nói, không muốn nghe” Dáng vẻ Dương Gia Lập lúc này cực kì đắc ý, nhịp nhịp ngón chân “Anh đem cái cách đó mà đi về tìm Tiểu Hạ của anh đi, đừng có nói nhảm bên tai của tôi, nếu không tôi sẽ mắng chết anh”Giọng nói của Diệp Đình lập tức trầm xuống: “Dương Gia Lập…”“Không” Dương Gia Lập bỗng nhiên cảm thấy mình thật xuất sắc, kiêu ngạo cười: “Đừng gọi tôi là Dương Gia Lập nữa.
Từ nay về sau, tôi họ ba, tên ba, anh có thể gọi tôi là baba”Diệp Đình im lặng, một hồi lâu sao mới nói: “Cậu có bệnh hả?”“Tôi không phải có bệnh, tôi chính là không muốn dây dưa với anh nữa” Ngữ khí của Dương Gia Lập bỗng nhiên tăng cao: “Hiện tại tôi vừa mới phát hiện cho dù không có anh, tôi vẫn có thể tự mình giải quyết vấn đề.
Diệp Đình, anh đừng tưởng tôi không biết, anh chính là muốn hành chết tôi để dỗ ngọt người yêu bé nhỏ của anh.
Có một câu anh nói rất đúng, chúng ta đã chia tay rồi, thân phận của tôi không thể nào so với Tiểu Hạ được.
Nói thật sự rất đúng, vì thế từ nay về sau tôi nhất định sẽ cách anh thật xa”Giọng nói Diệp Đình trở nên lạnh lùng, thanh âm toát ra vài tia nguy hiểm: “Cậu thử lặp lại lần nữa xem”“Nói bao nhiêu lần thì cũng như vậy” Dương Gia Lập ngửa cổ lên, hào phóng nói: “Diệp tổng, chúc anh và Tiểu Hạ của anh trăm năm hạnh phúc, tôi từ nay sẽ sống cuộc sống của riêng tôi, sẽ không bao giờ liên quan đến anh nữa.
Tiền tôi nhất định sẽ trả, anh cũng đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, từ nay về sau chúng ta là người xa lạ.
Anh mà cứ tiếp tục đi đi lại lại trước mặt tôi như vậy thì xem tôi có xử anh luôn không, anh mà cứ cố chấp gây rắc rối cho tôi thì tôi sẽ thổi bay cái đầu thối của anh, thiến cái đó của anh, lấy túi đựng dưa đánh cho anh thành đầu heo mặt chó luôn đấy.
Mẹ nó, tạm biệt”Nói xong liền không chờ Diệp Đình trả lời lại, đưa tay nhấn vào điện thoại một cái, trực tiếp ngắt điện thoạiDương Gia Lạp ném điện thoại đi, thoải mái hét lớn một tiếng giống như vừa uống xong một ngụm rượu lớn, trong lòng cậu chưa bao giờ sảng khoái và nhẹ nhõm như bây giờSau nhiều ngày bị Diệp Đình chê cười, đùa giỡn, đem cậu quay như chong chóng thì bây giờ, cuối cùng cậu cũng có thể chiến thắng hắn một lầnDương Gia Lập đem A Phúc nhét vào túi áo mình, nói: “A Phúc, tôi có được ngày hôm nay chính là nhờ phúc của em, không nói nhiều nữa, ba ba liền đi mua cá khô cho em”Dương Gia Lập vui vẻ bế A Phúc đi mua cá khô, nhưng lại không biết rằng sau khi cậu cúp điện thoại, Diệp Đình ở đầu dây bên kia đã ngây ngốc một lúc lâuDiệp Đình nhíu mày, như đang tự hỏi rốt cuộc Dương Gia Lập tại sao lại trở thành như vậySau khi suy nghĩ một hồi lâu, chân mày hắn dần giãn ra, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, dường như đã hiểu ra gì đóHắn cầm điện thoại lên, suy nghĩ vài giây rồi mở một album ảnh được bảo mật bằng mật khẩu ra, tùy tiện nhấn mở một bức ảnhBức ảnh này, chính là hình Dương Gia Lập đang làm mặt quỷ, trong tay ôm một con cừu nhồi bông lớn, trong vô cùng hoạt bát và tự phụDiệp Đình nhìn tấm ảnh một hồi lâu, sau đó lắc lắc đầu, mỉm cười thật sâu: “Vẫn là trẻ con như trước”Ngón tay do dự dừng lại vài giây trước mấy con số, cuối cùng vẫn nhấn xuống, bắt đầu cuộc gọi.