Chương 29: Bày ra thiên la địa võng

Cả người Dương Gia Lập đột nhiên run lên.

Trong màn đêm tối, giọng nam trầm thấp lạnh lẽo như băng từ từ vang lên: “Đang uống cái gì?”

Bàn tay đang đặt trên nắp lọ thuốc của Dương Gia Lập lập tức đông cứng lại.

Tiếng bước chân của Diệp Đình dần dần tiếng lại gần.

Dương Gia Lập ngây ngốc tại chổ, cậu không cần xoay đầu lại cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sâu thẳm và nóng rực của người kia đang nhìn chằm chằm mình.

Diệp Đình đi tới phía sau Dương Gia Lập đang quỳ gối ngồi trước ngăn tủ nhỏ, nheo mắt nhìn bóng lưng lén lút của cậu, giọng nói càng thấp hơn: “Đem ra đây.” Dương Gia Lập đưa lưng về phía Diệp Đình, cong người lại.

Diệp Đình duỗi tay kéo cả người Dương Gia Lập đứng lên, nhìn thấy một tia hoảng loạn loé lên trong đôi mắt Dương Gia Lập, lạnh lùng hạ lệnh: “Đem cái thứ em uống ra đây cho tôi.”

Dương Gia Lập bị bắt xoay người lại, sau khi hoảng sợ qua đi, cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, xoay đầu đi: “Tôi không có uống.”

Diệp Đình tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của Dương Gia Lập: “Mở tay ra.”

Dương Gia Lập do dự vài giây, duỗi tay, mở ra.

Lòng bàn tay trống không.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Dương Gia Lập căng đầu nói: “Tôi nói rồi, tôi còn chưa kịp uống, tất cả đều ở trong tủ.”

Diệp Đình mở đèn lên, ngồi xổm xuống, kéo toàn bộ ngăn kéo ra, đổ hết những chai lọ ở trong ra bên ngoài, mấy lọ nhỏ rơi xuống lăn lóc khắp mọi nơi, vang lên âm thanh “lách cách”.

Diệp Đình ngước lên nhìn thật sâu vào trong đôi mắt của Dương Gia Lập, sau đó bắt đầu cầm lên kiểm tra từng lọ một.

Dương Gia Lập vẫn luôn đứng ở bên cạnh, biểu tình có chút khẩn trương, sắc mặt gần như trắng bệch, trên trán đổ ra mấy giọt mồ hôi lạnh.

Diệp Đình lục tung tất cả lọ thuốc lên, cẩn thận đọc kĩ nhãn tên của từng lọ thuốc, phát hiện mấy lọ thuốc này cơ bản đều là vitamin cùng một loại viên nén nhai*, trong đó không bình thường nhất là một lọ Melatonin** và một lọ thuốc bổ gan.

*Viên nén nhai: giúp thúc đẩy quá trình hòa tan và hấp thụ thuốc trong cơ thể, dễ uống, có độ cứng nhỏ hơn viên thông thường và có mùi vị thơm ngon; cải thiện hiệu quả tiêu hoá.

**Melatonin thường được chỉ định để điều trị rối loạn giấc ngủ, như mất ngủ và mệt mỏi do thay đổi múi giờ khi đi máy bay. Không giống như các loại thuốc ngủ khác, người sử dụng sẽ không bị lệ thuộc vào melatonin.

Diệp Đình chỉ tay và hai lọ thuốc này, hỏi Dương Gia Lập: “Uống cái này để làm gì?”

“Điều dưỡng cơ thể,” Dương Gia Lập đưa tay sờ sờ mũi, từ bên trong đống thuốc cầm lên lọ Melatonin, đổ ra hai viên thuốc vào lòng bàn tay, “Tôi định uống hai viên này, vì không ngủ được, nên uống cái này cho dễ ngủ.”

Diệp Đình không nói chuyện, đoạt lấy lọ Melatonin từ trong tay Dương Gia Lập, sau đó nghiêm túc quan sát nó một hồi.

Đôi mắt hắn mang theo khí thế bức người, hỏi: “Không có nói dối?”

Dương Gia Lập lặng lẽ nắm chặt hai bàn tay lại: “Không có.”

Diệp Đình gật đầu, nhìn khuôn mặt nửa mờ nửa tỏ của Dương Gia Lập, giọng nói có chút lạnh lẽo: “Được, vậy thì trước tiên tôi giữ lọ thuốc này. Tôi sẽ cho người kiểm tra mỗi một viên trong đây, xem rốt cuộc nó là thuốc gì, sau đó trả lại cho em.”

Thân người Dương Gia Lập cứng đờ, cố gắng trở nên tự nhiên nhất có thể: “Cứ tự nhiên.”

Diệp Đình nắm lấy cằm Dương Gia Lập, bên trong giọng nói mang theo sự uy hϊếp nồng đậm cùng nguy hiểm: “Nếu em để tôi biết em dám gạt tôi, tôi nhất định sẽ khiến em đến khóc cũng không khóc được.”

Kéo Dương Gia Lập lên lầu lần nữa, nằm xuống giường.

Dương Gia Lập vẫn luôn nằm đưa lưng về phía Diệp Đình, nhìn chằm chằm vào một góc đen kịt ở trong phòng.

Đồng hộ treo tường vang lên từng tiếng “tích tách”, đêm khuya vắng vẻ.

Sau khi Diệp Đình lần nữa đi vào giấc ngủ, Dương Gia Lập lặng lẽ xoay đầu nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng thở ra.

Cậu cuộn mình lại, động tác vô cùng nhẹ nhàng, từ bên trong túi áo lấy ra một lọ thuốc nhỏ không có nhãn tên.

Nương theo ánh sáng nhìn lọ thuốc trong tay, cậu lén nhét hai viên thuốc vào miệng, nuốt xuống, sau đó nhẹ nhàng ném lọ thuốc đó xuống dưới gầm giường.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Dưới gầm giường có trải thảm, lọ thuốc không tiếng động lẳng lặng lăn xuống phía dưới.

Sáng ngày hôm sau, sau khi rời giường, Diệp Đình một giây cũng không ngừng lại mà vội vàng chạy đến công ty.

Họp buổi hội nghị thường ngày xong, Diệp Đình trở về văn phòng, người thư ký cũng đi theo phía sau báo cáo lịch trình làm việc cho hắn.

“Diệp tổng, ba giờ chiều hôm nay ngài có một cuộc họp qua điện thoại với giám đốc điều hành bên Thịnh Mâu, bốn giờ ngài phải tham dự lễ ra mắt của Liên đoàn các sáng kiến kinh doanh. Ngoài ra, ngày mai ngài cần phải bay sang Pháp để bàn bạc với đoàn đội bên đó, tạm thời tôi sắp xếp cho ngài đi công tác 5 ngày, vé máy bay và chổ ở tôi cũng đã sắp xếp xong rồi.”

Diệp Đình cúi đầu xem văn kiện: “Được, biết rồi.”

Thư ký khom người, xoay lưng rời đi, Diệp Đình đột nhiên gọi cô trở lại.

Từ bên trong ngăn kéo, Diệp Đình cầm lên lọ thuốc mà hắn đã lấy từ tay của Dương Gia Lập, đưa cho thư ký, lạnh lùng căn dặn: “Tìm nơi nào đáng tin một chút, kiểm tra từng viên thuốc trong đây, xem rốt cuộc nó là thuốc gì, trước khi tôi đi Pháp phải có kết quả cho tôi.”

Người trợ lý có chút khó xử, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy lọ thuốc.

Diệp Đình dựa vào ghế, cau mày lại, hỏi: “Căn biệt thự bây giờ tôi ở có lắp hệ thống giám sát không?”

Trợ lý chống cằm nghĩ: “Hình như là không có. Ngài vừa mới về nước nhậm chức, căn biệt thự này trước đó hoàn toàn không có trang hoàng gì, cũng không có lắp hệ thống giám sát.”

Diệp Đình ừ một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: “Lập tức tìm người lắp một bộ đi, nhớ rõ cho tôi, là lắp ẩn.”

Người trợ lý nhanh chóng vâng lời, rời khỏi văn phòng.

Diệp Đình trầm mặc ngồi trong văn phòng rộng lớn hút thuốc.

Hắn có bệnh đa nghi nghiêm trọng, phản ứng của Dương Gia Lập trong mấy ngày nay cực kì không đúng, hắn cảm thấy trong chuyện này tuyệt đối là có vấn đề.

Tham dự lễ ra mắt của Liên đoàn các sáng kiến kinh doanh xong, Diệp Đình lái xe về nhà.

Vè đến nhà, hắn đi một vòng quanh biệt thự.

Trợ lý của hắn có hiệu suất làm việc rất cao, hắn dựa theo những gì trợ lý nói, quan sát từng góc khuất bên trong mỗi căn phòng, quả nhiên thấy được không ít camera ẩn. Toàn bộ camera liên kết thành một mạng lưới giám sát chặt chẽ, tất cả những chuyện diễn ra bên trong biệt thự, nó đều cần thận ghi lại hết thảy.

Khoé môi Diệp Đình dần cong lên, ánh mắt trở nên thâm trầm*.

*Thâm trầm: sâu sắc và kín đáo, không dễ dàng để tâm tư, tình cảm cũng như ý nghĩ bộc lộ ra bên ngoài

Hắn đi đến một ngăn tủ bên trong phòng khách, kéo ngăn kéo ra.

Từ bên trong lấy ra một bộ còng tay và một sợi dây trói được chế tác riêng*.

*Nguyên văn:一条铁制绑索. Mình không chắc cho lắm, vì 铁 là sắt, nhưng dịch là dây trói bằng sắt thì hơi mâu thuẫn, nên mình để đây, sau này nếu tìm được cách dịch khác thì mình sẽ sửa, hoặc bạn nào biết thì có thể chỉ mình nha.:>

Diệp Đình nhìn những thứ này, cười khẽ, hắn nghĩ, lần này đã dày công chuẩn bị nhiều như thế, hắn nhất định phải cạy bằng được cái miệng nhỏ không thành thật của Dương Gia Lập ra, sau đó sẽ hung hăng chỉnh đốn người nọ một trận, tuyệt đối sẽ không nương tay.

Thả đồ tốt trở về chổ cũ, Diệp Đình đi vào thư phòng.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Phê văn kiện đến 8 giờ tối, Diệp Đình đi xuống lầu, thấy Dương Gia Lập vẫn chưa về. Hắn cau mày, lấy điện thoại điện cho Dương Gia Lập.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, người nhận điện thoại không phải là Dương Gia Lập mà hình như là cái người Dương Gia Lập gọi là bạn tốt, tên Lý Đại: “Alo, Bạn của anh Dương hả, bây giờ anh Dương đang ở bên ngoài với chúng tôi, anh ấy uống say rồi, đang nói xằng nói bậy, chúng tôi…….Ai da ai da, anh Dương ơi, anh đừng cắn mà, em thở không nổi….”

Giọng nói Diệp Đình trở nên lạnh lùng: “Địa chỉ, tôi đến đón em ấy.”

Nhận được địa chỉ Lý Đại gửi qua, Diệp Đình tự mình lái xe đi đến đó.

Còn chưa dừng lại đến ngã tư, từ xa xa Diệp Đình đã nhìn thấy Dương Gia Lập đang ôm chặt Lý Đại, chết cũng không chịu buông tay.

Ngay tức khắc, sắc mặt Diệp Đình càng trở nên lạnh lẽo hơn.

Hình như Lý Đại không nghĩ tới người đến đón Dương Gia Lập lại là một người mạnh mẽ bất phàm, khí thế bức người như vậy. Hắn sửng sốt vài giây sau đó mới khôi phục tinh thần, hắn nói với Dương Gia Lập: “Anh Dương, tỉnh dậy đi, bạn anh tới đón anh kìa.”

Dương Gia Lập mơ mơ màng màng mở mắt lên nhìn một lát, sau đó lẩm bẩm nói: “Không đi, không muốn đi.”

Diệp Đình nghiếng răng, duỗi tay hướng về phía Lý Đại: “Đưa em ấy cho tôi.”

Lý Đại thở dài một tiếng, hắn định đẩy Dương Gia Lập cho Diệp Đình. Ai ngờ Dương Gia Lập bị đẩy như vậy, ngược lại càng ôm chặt Lý Đại hơn, dường như xem hắn là cọng rơm cứu mạng của mình.

Lý Đại xấu hổ gãi đầu: “Anh Dương, anh buông tay ra được không?”

Dương Gia Lập hơi hơi lắc đầu, giọng nói mang theo men say: “Không đi…..”

Diệp Đình nhìn thấy Dương Gia lập ôm chặt lấy người đàn ông khác, trong lòng lập tức bị một trận lửa lớn thiêu đốt.

Hắn nheo mắt lại, vẻ mặt ngập tràn sự lạnh lẽo, không nói hai lời, trực tiếp nắm chặt cánh tay của Dương Gia Lập, mạnh mẽ kéo cậu ra khỏi Lý Đại, cưỡng chế ôm người vào trong lòng ngực mình.