Chương 169

Vương Dương vội vàng đứng lại gần chỗ Lý Đại.

Lý Đại toàn thân cơ bắp luyện đến mức cường tráng gợi cảm, thân hình cao lớn.

Vương Dương đứng trước mặt hắn, hai người đặt lên bàn cân thì cứ như hổ với thỏ, kích cỡ thân hình chênh lệch không hề nhỏ. Xem ra, với dáng vẻ gầy yếu này của Vương Dương, thì Lý Đại muốn làm chết cậu ta chỉ là chuyện dễ dàng.

Vương Dương mở to mắt, con ngươi đen tròn ngấn nước nhìn Lý Đại, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, kéo chậm tiến độ của anh rồi.”

Lý Đại bị ánh mắt như đứa trẻ sợ thầy giáo làm cho tim càng nhảy loạn nhịp, ngữ điệu hắn cũng càng hung hăng: “Ở trong đó lề mà lề mề cũng không biết làm gì, cậu cũng biết bản thân gây phiền phức…Được rồi, im mồm, đừng nói với tôi mấy điều vô ích.”

Vương Dương xấu hổ ngậm miệng lại.

Lý Đại hướng dẫn bọn họ tiến hành tập luyện bài tập thể lực HIIT*, đầu tiên là chạy biến tốc.

*HIIT (High Intensive Interval Training) là phương pháp tập ở cường độ cao ngắt quãng hay còn gọi là Cardio cường độ cao, giúp đốt cháy mỡ thừa, giảm cân cực kỳ hiệu quả.

Lúc trước hồi Lý Đại còn làm huấn luyện viên thể hình nghe đâu cũng là huấn luyện viên mặt sắt có tiếng trong dàn giáo viên tư nhân, yêu cầu cực kỳ khắt khe.

Lý Nhị bị anh trai kéo đi huấn luyện vài năm nay thì cũng đã quen với nhịp điệu của hắn rồi.

Chỉ là Vương Dương thì không dễ dàng như thế.

Hai đội vẫn chưa hoàn thành xong chạy biến tốc, Vương Dương đã bắt đầu thở hồng hộc, hai má nóng lên đỏ ửng, mồ hôi ròng ròng trút xuống rơi lộp bộp trên trán, sức lực toàn thân như thể đã bị rút mất tám chín phần.

Cậu cảm thấy bản thân sắp không thở nổi nữa.

Cậu định xin Lý Đại chậm lại một chút, nhưng vừa liếc mắt sang nhìn thấy vẻ mặt bó chặt đầy nghiêm khắc của Lý Đại, nghĩ đến nụ cười khinh bỉ ghét bỏ lúc bản thân kéo chậm tiến độ ban nãy của hắn, lời đến cửa miệng lại bị chặn ngang nuốt trở về.

Lý Đại điều chỉnh tốc độ phía bên Vương Dương tăng thêm một cấp độ.

Vương Dương chạy càng thêm lao lực, hoa mắt chóng mặt, trước mắt bắt đầu nổi lên đom đóm.

Cậu cố gắng duy trì chút sức lực cuối cùng, cắn răng muốn theo kịp tiến độ, thế nhưng hai chân chợt mềm nhũn, dưới chân bước hụt, cả người cứ như chiếc bao tải bị ném đi tùy hứng, lúng túng ngã rạp xuống máy chạy bộ

Lý Đại vội vàng nhấn phanh gấp, rồi kéo Vương Dương bị ngã sang một bên.

Vương Dương say xẩm mặt mày, môi cũng trắng bệch.

Lý Đại nhìn khuỷu tay bị trầy xước của cậu, khó chịu hỏi: “Bị làm sao vậy?!”

Vương Dương nuốt từng ngụm khí vào cổ họng khô khan: “Xin lỗi, có hơi nhanh, tôi không theo kịp, đầu cũng rất choáng. Nhất thời không cẩn thận nên…”

Lý Đại cau mày: “Cậu không có miệng à? Sắp hết hơi cũng không biết mà nói với tôi?”

Vương Dương sợ sệt cúi đầu, nói lí nhí: “Tôi sợ kéo chậm tiến độ của mọi người.”

Lý Đại cười nhạt: “Cậu đã kéo tụi này bao lâu rồi biết không, không phải chỉ mỗi lần này.”

Vành tai Vương Dương đỏ lên, một lúc sau, cậu ngập ngừng nói: “Xin lỗi.”

Lý Đại nhìn thấy bộ dạng này của cậu, bỗng dưng lại cảm thấy phiền lòng.

Hắn cho rằng Vương Dương phải là dáng vẻ chua ngoa, không xem ai ra gì như lúc trước mới đúng. Cả khi là giả vờ đi chăng nữa, cái tính cách đáng ghét đó cũng không giấu được lâu, sớm muộn gì cũng bị lộ tẩy. Đến lúc đó, hắn có thể vạch trần bộ mặt thật của người này trước mặt Dương Gia Lập một cách nghiêm minh đích đáng, đường đường chính chính khiến cậu ta giận tím mặt mà bỏ đi.

Nhưng đã nhiều ngày vậy rồi, Vương Dương từ đầu đến cuối luôn duy trì trạng thái dè dặt, nói chuyện cũng mang theo ba phần sợ sệt.

Lý Đại muốn bắt lỗi cậu ta, nhưng thể nào cũng không thể bắt được.

Ngược lại càng thấy mình giống như là đang ức hϊếp người ta hơn.

Lý Đại đanh mặt lại, kéo khuỷu tay của Vương Dương qua, vừa kiểm tra vừa không kìm chế được mà lên giọng, những lời hơi chói tai không qua suy nghĩ liền lao thẳng khỏi cửa miệng: “Cả ngày cúi đầu làm cái gì, nhìn là muốn phát cáu. Cậu giả vờ cái gì, có ai rảnh lòng đi thương hại cậu đâu.”

Vương Dương ngây người một lúc, lát sau, chỉ mỉm cười một cách máy móc.

Phản ứng im lặng này của cậu khiến Lý Đại càng thêm bực bội.

Hắn thô bạo xử lý vết thương trên khuỷu tay Vương Dương, rồi kéo chân của cậu sang, muốn xoa bóp chỗ bị thương cho cậu.

Bàn tay thô ráp của Lý Đại vừa chạm vào đùi của Vương Dương cách lớp quần, cả người cậu liền giật bắn, run bần bật, môi mím chặt cũng không kìm được mà lộ ra tiếng rên đau đớn.

Lý Đại rụt tay về ngay tức khắc.

Hắn nhìn Vương Dương sắp bị kéo hẳn vào trong lòng mình mà chợt thấy hơi bối rối.

Vương Dương gầy yếu quá đi mất, nhỏ xíu có một khúc, tựa lên chân hắn nom cứ như chú thỏ con không hề có sức tấn công.

Lý Đại cứ cảm thấy bản thân chỉ cần mạnh tay một xíu thôi thì cũng đủ khiến Vương Dương bị hắn bóp chết.

Lý Đại tối sầm mặt hỏi Vương Dương mặt đang trắng bệch vì đau: “Đau ghê gớm thế sao, tôi còn chưa dùng lực.”

Nhìn thấy bộ dạng xì sùi hít hơi lạnh của Vương Dương, Lý Đại cuối cùng thở dài, cau mày nói: “Bỏ đi, cậu cởϊ qυầи ra, tôi xem xem có sưng không, nếu có sưng hay xuất huyết thì phải đến bệnh viện chụp X quang, nếu không sẽ để lại di chứng sau này.”

Vương Dương nghe thấy cởϊ qυầи, sắc mặt đột nhiên càng nhợt nhạt hơn.

Cậu chống người ngồi dậy, đôi mắt đen tròn mở to, nói: “Không cần đâu, hết đau rồi.”

Lý Đại tặc lưỡi: “Lằng nhằng, bảo cậu cởi thì cởi đi.”

Vương Dương cũng không biết cố chấp làm gì, cứ túm chặt quần, sống chết quyết không cởi.

Lý Đại bực bội: “Đều là đàn ông, cậu nghĩ ai mà thích ngắm hai lạng thịt đó của cậu chứ. Tôi không có một chút hứng thú nào với cậu cả, đừng mẹ nó chứ tự đa tình, kéo quần đến đầu gối, tôi xem thử vết thương.”

Vướng Dương thụt lùi lại, vẫn không chịu làm theo.

Lý Đại không nhịn được nữa, cũng lười phải nói nhiều với Vương Dương.

Hắn duỗi tay ra, kéo Vương Dương vào lòng mình, một tay bắt lấy cổ tay mảnh dẻ của Vương Dương, trước ánh mắt bàng hoàng của Vương Dương, hắn cưỡng chế kéo quần thể thao của Vương Dương xuống.

Tầm mắt rơi trúng vào trên bắp đùi của Vương Dương, Lý Đại chợt ngẩn người.

Không ít vết sẹo vẫn chưa mờ hẳn loang lỗ rải rác khắp trên bắp đùi trắng muốt của Vương Dương, từng vết từng vết từ mé ngoài bắp đùi kéo dài đến giữa đùi đang được qυầи ɭóŧ bao đậy.

Lý Đại cũng không phải là con nít nữa, những gì nên thấy, hắn cũng thấy qua cả rồi.

Những vết thương này, rõ ràng là do bị bạo hành mà ra.