Dương Gia Lập dẫn ba người bọn họ đi ăn một bữa.
Nơi cậu đi là dinh thự Văn Nam, nổi tiếng là hang động vàng.
Dinh thự Văn Nam luôn là nơi tiêu xài cao cấp, không có hẹn trước thì không thể vào, không phải là hội viên thì sẽ không cung cấp dịch vụ, nên rất khó đặt chỗ. Trên đường đi, Lý Đại còn do dự: “Anh Dương, chỗ đó không hẹn trước không thể vào đâu, nếu không chúng ta đổi sang nơi khác tiện hơn đi, tỷ như quán ăn mà tụi mình hay đến đó.”
Dương Gia Lập cầm vô lăng, cười nhạo một tiếng.
“Đây là ngày đầu tiên bốn người chúng ta gặp nhau, cho nên phải có đẳng cấp một chút, cưng yên tâm đi.”
Dương Gia Lập lái xe tới cửa dinh thự Văn Nam, ném chìa khoá xe cho tiểu đệ đậu xe.
Cậu dẫn Lý Đại và Lý Nhị còn có Vương Dương, ngang nhiên nện bước một đường đi vào dinh thự Văn Nam, quen thuộc đi lên lầu ba, mở cửa một gian phòng riêng ra.
Còn chưa kịp ngồi xuống, quản lý đại sảnh đã chạy ra kéo Dương Gia Lập lại.
Quản lý nói: “Chào ngài, ngại quá, phòng này tạm thời ngài không thể sử dụng được.”
Dương Gia Lập nhướng mày: “Tại sao?”
Quản lý cố gắng khách sáo nói: “Ngài không có hẹn trước, những phòng riêng trên lầu ba đều đã có hội viên cao cấp bao trọn quanh năm rồi, dù để trống như ngài không thể dùng nó, thật xin lỗi.”
Dương Gia Lập dựa vào khung cửa, chỉ tay vào biển số phòng riêng: “Phòng này là ai bao?”
Quản lý do dự một lát rồi trả lời: “Là Diệp tổng của Nghiễm Vựng.”
Dương Gia Lập nhướng mày cười nói: “Vậy thì không sao, họ Diệp này tôi quen, tôi và anh ấy còn rất quen thuộc nữa. Tôi dùng phòng này anh ấy sẽ không để ý đâu, yên tâm đi.”
Quản lý vẫn ngăn không cho đi vào.
Dương Gia Lập bất lực nói: “Nếu không cô gọi điện cho Diệp Đình đi.”
Quản lý lấy điện thoại ra, nâng mi lên hỏi: “Ngài họ gì?”
Dương Gia Lập nói: “Khỏi nói họ Dương, cô cứ nói với Diệp Đình là ba Dương của anh ấy muốn dùng phòng này là được.”
Sắc mặt quản lý trắng bệch, nhìn Dương Gia Lập một cái rồi đi vào một góc gọi điện.
Nói chuyện điện thoại xong, quản lý lau đi mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, chủ động mời Dương Gia Lập vào phòng riêng.
Đi vào phòng riêng, Lý Nhị nhìn xung quanh trang trí theo phong cách Baroque, kinh ngạc cảm thán nói: “Khó trách anh lại tự tin có thể dẫn tụi em vào đây tiêu tiền như vậy, hóa ra là chỗ Diệp tổng bao nguyên năm.”
Dương Gia Lập hất cằm: “Đương nhiên.”
“Từ dinh thự sa hoa cho tới quán ăn hàng rong lề đường, không có chỗ nào anh không thể đi hết. Sau này cùng nhau phấn đấu, vui vẻ đi cùng anh Dương của mấy cưng, dẫn mấy cưng bay, anh không nói khoác đâu.”
Lý Nhị chắp tay: “Bội phục.”
Dương Gia Lập lắc lắc người, cười tủm tỉm mong chờ nói: “Cho nên bây giờ mấy cưng nên gọi anh là gì, hửm?”
Lý Đại Lý Nhị hai mặt nhìn nhau.
Lý Đại nói: “Phu nhân?”
Dương Gia Lập: “?”
Lý Nhị nói: “Phu nhân gì chứ, người là quý phi, Dương Quý Phi.”
Dương Gia Lập: “???”
Dương Gia Lập vỗ bàn, giả vờ giận dỗi: “Anh đây là bảo mấy cưng kêu anh là ba! Mấy cưng cố ý!”
Lý Đại Lý Nhị mỉm cười, Vương Dương cũng nhịn không được cười cong cả mắt.
Bốn người bọn họ không khách khí chút nào, gọi chừng một bàn đồ ăn nóng hổi.
Lý Đại Lý Nhị là người Liêu Ninh, sinh ra và lớn lên ở vùng Đông Bắc rộng lớn, ở phương diện ăn uống đều rất hào phóng, một bên ăn tới đầu đầy mồ hôi, một bên vừa ăn vừa hít hà.
Vương Dương thì thận trọng hơn chút, khẩu vị cũng không tốt lắm, chỉ ăn một chén nhỏ như chuột đồng.
Lúc tính tiền, Dương Gia Lập dùng thẻ của mình, thẳng tay quẹt mạnh.
Lý Nhị vỗ tay cho tinh thần dù ở cạnh núi vàng nhưng vẫn độc lập kinh tế của Dương Gia Lập.
Thanh toán xong xuôi, Lý Đại và Lý Nhị lái xe rời đi.
Dương Gia Lập và Vương Dương ở trong đại sảnh ấm áp chờ Diệp Đình chạy lại.
Diệp Đình vừa vặn tan làm, rời khỏi công ty liền lái xe tới dinh thự Văn Nam.
Khi hắn bước vào đại sảnh đón người, tây trang giày da nhưng trên cổ lại choàng một chiếc khăn lông màu trắng, trên đầu đội một chiếc mũ cừu, hai cái tai cừu trắng hồng động đậy theo nhịp bước chân ổn định của hắn, kỳ lạ mà đáng yêu, quản lý trong đại sảnh nhìn thấy khóe miệng không khỏi giật giật.
Diệp Đình dẫn Dương Gia Lập và Vương Dương lên xe.
Hắn lái xe đưa Vương Dương về trước rồi lại chở Dương Gia Lập về nhà.
Khi về đến nhà, Dương Gia Lập kéo kéo cái tai trên mũ lông của Diệp Đình, trêu chọc nói: “Anh thật sự dám đội đi ra ngoài hả? Không sợ người khác dùng bằng con mắt nhìn anh thiểu năng, không thấy xấu hổ hửm?”
Diệp Đình đánh tay lái đậu xe vào ga ra.
Hắn bình tĩnh nói: “Bé cưng nhà anh tự tay đan cho anh, không thể nói là mất mặt được, cái này gọi là khoe cho người ta thấy.”
Dương Gia Lập nhướng mày, tấm tắc hai tiếng: “Cái miệng nhỏ của anh hôm nay bôi mật lên đúng không?”
Diệp Đình cười cười không nói.
Trở về nhà, Dương Gia Lập nhanh chóng vọt và nhà tắm tắm rửa, qua loa không mặc qυầи ɭóŧ, trên người mặc áo khoác tắm, sợi dây buộc bên hông lắc lư lủng lẳng, làm hại A Phúc khi đi qua dưới áo tắm của cậu, ngẩng đầu lên nhìn một cái thiếu chút nữa là mù luôn mắt mèo.
Diệp Đình ngồi trong phòng sách xử lý công việc còn lại, Dương Gia Lập rảnh rỗi nhàm chán nên lục lọi tìm kiếm trên giá sách.
Kiếm một hồi lại kiếm ra giấy đăng ký kết hôn của bọn họ ở Las Vegas.
Dương Gia Lập cầm tờ giấy hơi mỏng này quơ quơ trước mặt Diệp Đình, cười nói: “Bây giờ chúng ta yêu nhau, chia tay, gương vỡ lại lành, cầu hôn, kết hôn đều có hết trong tay luôn rồi.”
Ngón tay đang gõ phím của Diệp Đình dừng lại, xoay đầu nhìn tờ giấy kết hôn trong tay Dương Gia lập.
Diệp Đình mỉm cười nhàn nhạt nói: “Là viên mãn rồi, nhưng vẫn còn thiếu một hôn lễ.”
Dương Gia Lập nghi hoặc: “Không phải chúng ta có một cái hôn lễ ở Las Vegas rồi sao?”
Diệp Đình lắc đầu: “Lần đó chỉ để lừa em, không tính.”
Dương Gia Lập bĩu môi, nói lầm bầm: “Vậy thì tờ giấy kết hôn này cũng là giả, vậy chúng ta dứt khoát ly hôn đi, ly hồn rồi tái hôn lại lần nữa.”
Diệp Đình vừa nghe thấy hai chữ ly hôn thì liền nhíu mày.
Hắn đứng dậy khỏi ghế, ôm Dương Gia Lập chặn lại trên chiếc giường nhỏ dùng để nghỉ ngơi trong góc phòng sách, ánh mắt nóng rực: “Làm lại lần nữa thì bỏ đi, giữa chúng ta xảy ra chuyện gì cũng được, nhưng chỉ mỗi chuyện ly hôn là không được. Sau này không cho phép nhắc lại hai chữ này nữa, dù là nói giỡn cũng không được, anh nghe xong thấy khó chịu.”
Dương Gia Lập bị Diệp Đình đè, chỉ có thể gật đầu: “Rồi rồi rồi, biết rồi mà.”
Lúc này Diệp Đình mới buông Dương Gia Lập ra, ôm cậu vào trong lòng ngực mình, dịu dàng nói: “Em muốn làm hôn lễ như thế nào?”
Dương Gia Lập ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Anh thật sự một tổ chức hôn lễ một lần nữa sao?”
Diệp Đình trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy. Anh muốn em ở trước mặt mọi người cam tâm tình nguyện gả em cho anh.”
Dương Gia Lập như nghĩ nghĩ gì đó rồi gật đầu.
Ngẫm nghĩ vài giây, cậu đột nhiên phản ứng lại, nhảy dựng người lên, cãi lại: “Sao nhất thiết là em phải gả mình cho anh, em cũng là đàn ông mà, anh không biết xấu hổ.”
Diệp Đình sờ đầu Dương Gia Lập: ” Bé cưng, đừng quậy.”
Dương Gia Lập tức giận, trừng mắt nói: “Đừng quậy gì chứ, chẳng lẽ cả đời ông đây phải nằm dưới anh sao, cục cưng của ông đây cũng dài chứ bộ, ra ngoài đường cũng được người ta gọi là anh, ông đây còn không thể đè anh một lần sao?”
Diệp Đình cười cười.
Dương Gia Lập nghiến răng: “Cười cái rắm, anh nói, anh nói cho em biết, có phải cả đời em đều phải nằm dưới hay không?”