14.
Ai cho phép cô đuổi cô ấy đi.
Trình Tống nắm chặt tay tôi và bảo vệ tôi phía sau anh ấy.
Anh ấy nhìn Trì Ý, ánh mắt đầy sự cảnh giác, dường như chỉ cần cô ta tiến thêm chút nữa, anh sẽ xông lên xé xác cô ta.
Cả người Trì Ý cứng đờ tại chỗ, ánh mắt thoáng chút luống cuống, nhưng đã điều chỉnh cảm xúc lại rất nhanh.
Cô ta lại đứng thẳng lưng tự tin đối mặt với Trình Tống.
“Em chỉ đang giúp anh giải quyết một ít phiền phức, dù sao sau này bọn mình kết hôn…”
“Thần kinh cô có bình thường không?”
“Có cần tôi đặt lịch khám với chuyên gia ở bệnh viện tâm thần giúp cô không?”
Trì Ý chưa nói xong đã bị Trình Tống ngắt lời.
Thấy tình hình không ổn, Lý Hạ không nói một lời lui về phía cửa thoát hiểm, sau đó hốt hoảng bỏ chạy.
Toàn bộ tầng này chỉ còn lại chúng tôi, vẻ mặt Trì Ý cứng đờ, chân mày hơi cau lại.
“Anh nói gì thế…Trình Tống, em…”
“Tôi nói thần kinh cô có bình thường không? Tôi nói muốn kết hôn với cô lúc nào? Còn nữa, cô dựa vào đâu mà gào thét om sòm với bạn gái tôi? Cô nghĩ mình là ai chứ?”
Giọng nói của Trình Tống cực kỳ tức giận, nói đến câu cuối cùng, anh gần như gào lên.
Rõ ràng Trì Ý bị dọa, hốc mắt cô ta nhanh chóng ửng đỏ, giọng nói cũng hơi run rẩy.
“Trình Tống em đang giúp anh, anh xứng đáng gặp người tốt hơn…”
Trán Trình Tống nổi gân xanh, tôi biết anh đang cố gắng kiềm chế, tôi nhẹ nhàng nắm lây tay anh, tỏ vẻ xoa dịu.
Trình Tống nhận ra, kiềm chế cơn giận, bỏ lại một câu:
“Cút khỏi Tinh Diệu đi, tôi không muốn gặp lại cô nữa, sau này, cách xa tôi và người nhà của tôi ra.”
Nói xong anh dắt tôi đi về phía thang máy.
Khi cửa thang máy sắp đóng lại, Trì Ý ngồi liệt trên mặt đất, khóc lóc nức nở, nước mắt nước mũi tèm lem và gào lên với Trình Tống:
“Trình Tống, vậy rốt cuộc em là gì trong lòng anh?”
Trình Tống nhìn cô ta từ trên cao xuống, giọng điệu khinh miệt chế giễu:
“Đừng có lôi kéo làm quen, căn bản cô không lọt vào mắt tôi.”
15.
Cửa thang máy đóng lại, cả không gian trong phút chốc chìm vào sự im lặng chết chóc.
Tôi muốn rút tay bị Trình Tống nắm nhưng bị anh ôm vào trong ngực.
Anh vùi đầu vào vai tôi, một dòng nước khẽ nhỏ giọt trên cổ.
Trình Tống khóc.
Trái tim vốn vắng lặng quá lâu của tôi chợt luống cuống.
Tôi giơ tay lên, khẽ vỗ lưng Trình Tống.
Bên tai vang lên tiếng khóc nức nở của Trình Tống.
“Xin lỗi, anh không biết cô ta đi tìm em.”
Gần như trong phút chốc, hốc mắt của tôi ẩm ướt.
Tầm nhìn của tôi bị mờ đi bởi nước mắt, và tôi đột nhiên cảm thấy mình thật nực cười.
Tại sao ban đầu khi Trì Ý đến khıêυ khí©h, tôi lại hoài nghi tình yêu của Trình Tống với tôi chứ.
Nhờ lại từng năm tôi hẹn hò với Trình Tống, rõ ràng anh ấy rất kiên định đứng về phía tôi.
Mà tôi lại tự ti xem nhẹ tình cảm của anh ấy đối với tôi.
Máu khắp người tôi bắt đầu cuồn cuộn, hai tay không kiềm chế được ôm lại anh.
Nhưng thang máy vang lên tiếng đinh không đúng lúc.
Cửa thang máy mở ra, một đoàn như như tổ ong chuẩn bị ùa vào sững sờ ngay tại chỗ.
Trình Tống khẽ ngẩng đầu, khi nhìn thấy có vô số cặp mắt, anh ấy lại vùi đầu sâu hơn.
Tôi khẽ mỉm cười xoa đầu anh, sau đó lấy cái túi rỗng trên tay trùm lên đầu anh, nắm lấy tay anh nhanh chóng chạy vọt ra khỏi đám đông.
Phía sau, mọi người ồn ào giơ điện thoại lên, có vài cô gái đã cùng nhau hét lên:
“Đệch, sếp khóc đấy, cô thấy không!”
“Cún con đáng thương, đáng yêu ghê.”
“Chị gái kia là bạn gái của giám đốc Trình sao? Woa, xứng đôi quá.”
Tiếng thảo luận dần biến mất, tôi và Trình Tống chạy đến một tầng hầm bỏ trống.
Anh ấy dừng bước, vành mắt vẫn còn ửng đỏ.
Khoảnh khắc chúng tôi nhìn nhau, mặt tôi đỏ bừng.
16.
Tối hôm đó, tôi và Trình Tống sánh bước cùng nhau đi về nhà.
Chúng tôi thẳng thắn với nhau, gỡ bỏ mọi khúc mắc rồi nói chuyện.
Tôi muốn nói rất nhiều, Trình Tống vẫn luôn yên lặng lắng nghe, nói đến cuối cùng, tôi nhìn về phía anh ấy, mới nhận ra anh lại rơi nước mắt lúc nào không hay.
Khi sắp đến nhà, tôi nghe anh nói rằng, anh ấy chưa bao giờ muốn rời xa tôi, lại càng không ghét bỏ tôi.
Tảng đá trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống, trái tim lơ lửng cũng dần hạ xuống.
Khi gần dưới lầu tiểu khu, Trình Tống hỏi tôi:
“Có thể ở bên nhau lần nữa không?”
Vừa định trả lời, tôi lại nhìn thấy Hứa Vãn đang đứng dưới tầng nhìn xung quanh.
Cô ấy thấy tôi bèn thở nhẹ nhõm, vừa chạy vừa trách tôi:
“Mày đi đâu thế? Gọi điện thoại cũng không nghe…”
Tôi vừa định trả lời cậu ấy là điện thoại hết pin, ánh mắt Hữa Vãn đột nhiên chuyển hướng sang Trình Tống đứng cạnh tôi.
“Sao cậu lại ở đây?”
Nói xong, cô ấy lại nhìn tôi.
Ngọn đèn đường chiếu vào tôi, khuôn mặt ửng đỏ của tôi trong phút chốc không thể che giấu được.
Trên người tôi còn khoác chiếc áo màu đen, dường như Hứa Vãn hiểu ra điều gì, phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
Cô ấy che miệng, chỉ vào đôi má ửng hồng của tôi.
“Ái chà chà, đưa áo rồi quay lại luôn hả?”
Giọng cô ấy lớn quá, tôi tiến lên vội che miệng cô ấy, khẽ nói bên tai:
“Đừng, đừng cười nữa!”
Trình Tống thấy cảnh này, nụ cười trên gương mặt càng tươi hơn, tôi kéo Hứa Vãn đi, thậm chí khi tôi chào tạm biệt Trình Tống còn không dám nhìn vào mắt anh.
Trình Tống chỉnh lại tóc mái lòa xòa trên trán của tôi, giọng nói dịu dàng, thủ thỉ bên tai tôi.
“Ừm, thế em đi ngủ sớm đi.”
Tiếng la hét phấn khích của Hứa Vãn kéo dài đến tận đêm, chân trước tôi vừa cho vào chăn, chân sau cậu ấy đã chui vào.
Cô ấy cầm điện thoại làm micro đặt dưới miệng tôi.
“Có thể bắt đầu rồi, nói cho tao biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì…”
Trái tim vốn đã yên tĩnh của tôi lại bắt đầu điên cuồng không ngừng, những lời Trình Tống nói với tôi một lần nữa vang lên trong đầu.
Tôi kể với Hứa Vãn hết thảy những chuyện đã xảy ra, sau khi Hứa Vãn nghe xong, lại thét chói tai lần nữa:
“Aaaaa, sau đó thì sao? Sau đó sao nữa? Anh ấy nói quay lại không? Mày đồng ý sao?”
Tôi lắc đầu, vùi đầu vào chăn ý cười tràn ngập trong mắt:
“Không, tao đang đợi anh ấy tỏ tình.”