Ads Edit: kun’xjh
“Ta là chủ mẫu đương gia của Lạc phủ, cho dù đám thị vệ này phạm vào gia quy của Lạc phủ, nhưng quyết định trừng phạt đối với bọn họ chỉ có thể đến từ ta, Lạc Mộng Khê ngươi tuy là Đại tiểu thư của Lạc phủ, nhưng có Vân Bích Lạc ta ở đây, ngươi sẽ không có quyền quyết định!” Đại phu nhân giọng điệu khẳng định, khí thế sắc bén, không chút khách khí bác bỏ mệnh lệnh của Lạc Mộng Khê.
Vốn tưởng rằng Lạc Mộng Khê sẽ tức giận tận trời, cùng nàng tranh luận kịch liệt, ai ngờ, Lạc Mộng Khê chỉ cười nhàn nhạt, không chút hoang mang mở miệng nói: “Nếu lúc này có gia chủ của Lạc gia, vậy đương gia quyết định sẽ không còn là Đại phu nhân!”
Lạc phủ này giống như triều đình phong kiến, lập ra một đống quy củ, từ trên xuống dưới tầng tầng áp bức, thông minh như Đại phu nhân tự nhiên biết lợi dụng gia quy của Lạc phủ để áp chế Lạc Mộng Khê, mà Lạc Mộng Khê cũng đã sớm nghĩ tới điểm nhỏ này, lúc tên thị vệ giả đến chỗ Đại phu nhân cầu viện binh, nàng cũng âm thầm để Băng Lam đi mời Lạc thừa tướng.
Bọn thị vệ sở dĩ lựa chọn ở lại Khê viên vì không nghĩ sẽ bại lộ thân phận là thế lực ngầm của Đại phu nhân, bởi vậy có thể thấy, Lạc thừa tướng không biết Đại phu nhân gài thế lực của mình vào Tướng phủ.
Hoặc là, Lạc thừa tướng sớm biết được việc này nhưng chưa muốn làm to chuyện.
Giống như đang nghiệm chứng lời nói của Lạc Mộng Khê, trong lúc nàng đang nói, rất nhiều thị vệ xuất hiện trong tầm mắt mọi người, cầm đầu là một người có sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh như băng, uy nghiêm, không phải Lạc thừa tướng thì là ai.
Đại phu nhân đột nhiên nâng mí mắt lên, trong đôi mắt đẹp thoáng hiện lệ quang: Lạc Mộng Khê, ngươi thật sự thông minh hơn so với trước kia, xem ra ngươi đã thức tỉnh, nhưng mà, chỉ cần Vân Bích Lạc ta ở một ngày, ngươi đừng mơ sẽ được toại nguyện……
Nhìn Lạc thừa tướng càng ngày càng gần, ánh mắt trêu tức của Lăng Khinh Trần quét qua một lượt trên người Lạc Mộng Khê và Đại phu nhân, khóe miệng khé cong lên một tia ý cười hiểu rõ: Thắng bại đã phân……
Một lát sau, Lạc thừa tướng đến trước mặt mọi người, giống Đại phu nhân, câu đầu tiên là nói với Lăng Khinh Trần: “Lăng công tử sao lại ở đây?”
“Lạc thừa tướng cứ việc xử lý gia sự của mình, không cần để ý tới Lăng mỗ!” Lăng Khinh Trần bộ dạng giống như không liên quan, đem lời giải thích vừa nói với Đại phu nhân, đối với Lạc thừa tướng lập lại một lần nữa.
Lạc thừa tướng hơi liếc mắt, nhìn Lạc Mộng Khê đứng sau Lăng Khinh Trần cách đó không xa, từ lúc Lạc Mộng Khê trở về Khê viên chưa từng vào phòng, quần áo cũng chưa thay, trên người vẫn còn mặc áo choàng của Nam Cung Quyết, áo choàng của Nam Cung Quyết tuy có ký hiệu, nhưng ngoài Nam Cung Quyết, Lăng Khinh Trần, Lạc Mộng Khê ra, người ngoài không ai biết đến.
Lạc thừa tướng ánh mắt toan tính quét qua người Lạc Mộng Khê và Lăng Khinh Trần: Chẳng lẽ Lăng Khinh Trần có ý với Mộng Khê, nếu không, người tâm cao khí ngạo như Lăng Khinh Trần, sẽ không cùng Mộng Khê tán gẫu ở hoa viên lâu như vậy, lại càng không đưa áo choàng của mình cho Mộng Khê mặc để khỏi bị lạnh……
Băng Lam bước nhanh đến phía sau Lạc Mộng Khê, nghiêm túc gật đầu với nàng một cái, Lạc Mộng Khê đã hiểu: Băng Lam đã đem toàn bộ chuyện phát sinh vừa rồi báo cho Lạc thừa tướng biết……
Lạc thừa tướng mâu quang hơi trầm xuống, xoay người nhìn đám người Đông Trúc, khóe mắt dư quang nhìn quét đại sảnh hỗn độn của Khê viên, giọng nói lạnh như băng: “Là ai làm đại sảnh Khê viên hỗn độn như thế này?”
“Lão gia tha mạng, chúng tiểu nhân không phải cố ý!” Đám người Đông Trúc đồng loạt quỳ rạp xuống đất.
Khi Lạc thừa tướng xuất hiện, đám người Đông Trúc vẫn không có sợ hãi, dù sao, thị vệ Đông Trúc mang theo đều là tinh nhuệ, hơn nữa số lượng không ít.
Chuyện lần trước phát sinh cùng với lần này không khác nhau mấy, lúc ấy Lạc thừa tướng chỉ răn dạy bọn họ vài câu, mỗi người bị đánh mười đại bản là xong, cho nên, đám người Đông Trúc theo bản năng cho rằng, lần này hẳn là cũng như lần trước……
“Lão gia công việc bộn bề, việc nhỏ này cứ để cho thϊếp thân xử lý!” Đại phu nhân tự mình đề cử: “Thϊếp thân nhất định sẽ xử lý việc này một cách thỏa đáng!”
Đại phu nhân là người bên gối của Lạc thừa tướng, hiểu rất rõ Lạc thừa tướng, chỉ cần nhìn thần sắc của hắn nàng sẽ biết Lạc thừa tướng đang suy nghĩ cái gì, nếu việc này mà để cho Lạc thừa tướng xử lý, hậu quả thật không thể tưởng tượng……
Lạc thừa tướng chưa mở miệng, Lạc Mộng Khê đã giành nói trước: “Đại phu nhân, Lạc thừa tướng là gia chủ Lạc gia lại đang ở đây, cho nên chuyện này không tới phiên người khác xử lý!”
“Huống chi, thị vệ này là do Đại phu nhân phái tới, Đông Trúc lại là nha hoàn được sủng ái bên người Đại phu nhân, nếu Đại phu nhân xử nặng, đối với đám người Đông Trúc là không công bằng, nếu xử nhẹ, chắc chắn sẽ có người lời ra tiếng vào!”
“Lạc thừa tướng là gia chủ của Lạc gia, lại thưởng phạt phân minh, Mộng Khê tin rằng, chỉ có Thừa tướng mới có thể xử lý việc hôm nay công bằng, công chính, mọi người sẽ tâm phục khẩu phục!”
Lạc Mộng Khê nói ra lời nào cũng hợp tình hợp lý, làm cho người ta tìm không ra sơ hở, huống chi, con người thích được khích lệ, Lạc Mộng Khê nói như vậy sẽ làm cho Lạc thừa tướng cảm thấy mình quả thật vĩ đại như lời Lạc Mộng Khê nói, xử lý việc hôm nay, tự nhiên là bụng làm dạ chịu: “Mộng Khê, Khê viên là nơi của ngươi, ngươi muốn xử phạt bọn chúng thế nào?”
Lời này vừa nói ra, đám người Đông Trúc đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lạc thừa tướng, đáy mắt lóe lên một tia khó tin: Lạc thừa tướng lại hỏi ý của Lạc Mộng Khê? Vậy bọn họ chẳng phải là……
“Mộng Khê thân là người của Lạc gia, không dám vượt quá chức trách của mình, Lạc thừa tướng chỉ cần dựa theo gia quy Lạc phủ mà xử phạt bọn họ là được!” Nếu một đao chém chết, thật sự là quá tiện nghi cho bọn họ rồi, đánh một trăm đại bản, rồi đuổi khỏi Tướng phủ, xử phạt kiểu này quả thật không tồi.
Tướng phủ quy định hạ nhân mà dám mạo phạm chủ nhân sẽ bị xử phạt, hình phòng thi hành mặc cho người đó có võ công cao cường như thế nào, nếu bị đánh một trăm đại bản thì không chết cũng tàn phế, có ít người sống được mà rời khỏi phủ Thừa Tướng……
“Một khi đã như vậy, những thị vệ gây ra việc lần này lập tức đến hình phòng lĩnh một trăm đại bản, sau đó cầm theo đồ đạc của mình cút khỏi Tướng phủ, phủ Thừa tướng không cần loại thị vệ như các người tự cho là mình thanh cao, mạo phạm chủ nhân!”
“Lôi Minh, ngươi tự mình giám sát việc xử phạt!” Lôi Minh là người lạnh lùng, không hề có tình cảm, là thị vệ có võ công cao nhất bên người Lạc thừa tướng, chỉ nghe lệnh của duy nhất một người là Lạc thừa tướng, đối với những người khác đều không nói tình cảm.
“Vâng, Thừa tướng!” Nói xong, Lôi Minh phất tay về phía sau, trong phút chốc, thị vệ rất nhanh vây quanh đám người Đông Trúc, khi bọn họ còn không kịp phản ứng đã nhanh chóng tước bỏ binh khí trong tay bọn họ.
Có một gã thị vệ thừa dịp mọi người không chú ý, vọng tưởng muốn thoát đi, nhưng vừa mới bay lên giữa không trung, đã bị một chưởng của Lôi Minh làm nát lục phủ ngũ tạng……
Sau khi đám người Đông Trúc bị tước bỏ binh khí, toàn bộ bị áp giải đến hình phòng, Lạc thừa tướng cáo từ đồng thời ra hiệu cho đám người Đại phu nhân rời đi.
Lúc Đại phu nhân rời đi, trong mắt tràn đầy cừu hận nhìn Lạc Mộng Khê: Nếu đại phu nhân xuất động thế lực khác trong Tướng phủ, có thể đã cứu được ba mươi, bốn mươi tên thị vệ, nhưng nàng không làm như vậy, mà chỉ trơ mắt nhìn đám thị vệ bị đưa vào hình phòng, bởi vậy có thể thấy, nàng tạm thời không muốn để lộ thế lực của mình, nàng hẳn là còn có chuyện rất quan trọng phải làm……
Cuối cùng toàn bộ Khê viên chỉ còn lại ba người Lạc Mộng Khê, Lăng Khinh Trần và Băng Lam, Băng Lam thức thời chạy về đại sảnh sửa sang lại phòng, trong viện chỉ còn lại hai người là Lạc Mộng Khê và Lăng Khinh Trần.
Nếu nói trắng ra chuyện xảy ra lần này làm cho Lăng Khinh Trần đối với Lạc Mộng Khê sinh ra hiếu kỳ, như vậy chuyện đêm nay khiến Lăng Khinh Trần cảm thấy hứng thú đối với Lạc Mộng Khê:
Lấy lùi để tiến, dụ Đại phu nhân sập bẫy của nàng, giảo hoạt như cáo, nắm bắt thời cơ liền có thể làm cho người ta vĩnh viễn không thể xoay chuyển, phúc hắc thành tánh, ngoài mặt thì nói tốt cho người khác, kì thực bất động thanh sắc loại trừ thế lực của họ: Lạc Mộng Khê, ngươi đến tột cùng là dạng người gì, nếu đυ.ng vào người, không phải sẽ gây cho ta rất nhiều kinh hỉ không tưởng được sao……
Mâu quang hơi lóe, trong lòng Lăng Khinh Trần đã định, thờ ơ hỏi:“Lạc Mộng Khê, tại hạ đã giúp ngươi, ngươi tính báo đáp tại hạ như thế nào đây?”