An An ăn một cách nhiệt tình, từ lúc xuyên tới đây cô có được ăn gì đâu, mà còn phải cưỡi ngựa a, nhớ tới là đau chết cái mông cô rồi, cũng tại cái tên biếи ŧɦái thái tử á. Cô khóc thầm trong tim, tại sao lại xuyên không đến đây cũng mai là cô chỉ là quần chúng thôi, nếu không cái cô công chúa trọng sinh kia sẽ không tha cho cô a, An An không nghĩ tới việc lại rơi vào cuốn tiểu thuyết do mình viết ra như thế này. Cô mãi suy nghĩ cho đến khi một thân ảnh khá quen đứng trước mắt ngăn cản tầm nhìn của cô, lúc này An An mới nhìn lại hóa ra là thái tử, thiệt là lúc cô viết ra nhân vật thái tử đúng là lạnh tâm, lạnh tiếng, nhưng không nghĩ là quá lạnh như thế này, cô nhìn mặt y đã thấy rét rung cả người, y cất giọng âm trầm, lạnh lẽo:
- Còn không đi, tối nay ngươi muốn ngủ tại chỗ này à!
- A, đi...đi đi... cho ta theo ngài với!
Đi thêm một đoạn nữa đã tới một gian phòng khá rộng, cách bày trí nhìn rất bắt mắt, nhìn thôi cũng đủ biết chủ nhân nơi này giàu đến mức nào, hắn lườm cô một cái sắc lạnh, nói:
- Thu lại ánh mắt thèm thuồng đó của ngươi đi, nơi đây là phòng của bổn thái tử! Chỗ của ngươi lát nữa sẽ có người đưa ngươi đi.
An An cả ngày nay vừa mệt, vừa ê mông giờ còn phải đi bộ thêm nữa, cô thèm nằm xuống cái giường êm ái đó mà ngủ a, khi nhìn đến gương mặt thái tử lúc này, An An lập tức thu hồi suy nghĩ đó lại. Y tiến đến gần cô khí thế bức người rồi cất giọng:
- Ngươi nói có thể giúp ta lấy được Hải Châu hửm? Nói ta nghe thử!
An An, lùi về phía cửa, có gì chạy cho nhanh! Cô thấp giọng:
- Ta... ta sẽ giúp ngài, nhưng trước hết ngài phải giữ ta bên cạnh: đặc biệt là việc ăn uống, ngủ nghĩ với tốt ta mới hết lòng giúp ngài được chứ, và đặc biệt là ta nói gì hay làm gì đều là tốt cho ngài, hi vọng ngài tin ta thì mới dùng ta!
Thái tử tiến ngày một gần cô hơn, đến khi chạm phải gạch cửa không còn đường lui nữa cô mới nhìn thẳng vào ánh mắt đen sậm kia, như một cái động không đáy muốn hút cả hồn cô vào đấy! An An hốt hoảng dùng hai tay che mặt lại rồi cúi xuống lảng tránh ánh mắt của thái tử! Cô bị làm sao không hiểu! hai má đột nhiên nóng rang. Hắn khẽ nhếch môi, nói:
- Ngươi có gì để ta có thể tin ngươi!
- Như ngài thấy ta không phải người ở đây! Ta có thể biết trước một số chuyện, có những việc không cần ta nói thì ngài cũng đã hiểu chẳng hạn như việc chiếm được tình yêu từ phía Hải Châu, và cả việc dễ dàng ngồi lên ngôi vị cao nhất! Tùy ngài lựa chọn có nên tin ta hay không! Lát nữa A Lạc quốc sư sẽ đến xin diện kiến, và hi vọng ngày hội đi săn sắp tới ngài có thể bảo hộ công chúa! Món quà gặp mặt là viên đan dược giải được bách độc! Thế gian này có một chứ không có viên thứ hai đâu nhé. Và ngài là lựa chọn đầu tiên của công chúa để lấy làm tướng công!
Ánh mắt thái tử nhìn An An ngày càng sắc lạnh, mồ hôi tráng cô đổ đầy đầu nhưng cô phải thật điềm tĩnh mà nói ra những câu đó, nếu không cô sợ giờ này chắc đã theo ông theo bà rồi, y chỉ cần dùng một ngón tay cũng đã tuyển cô về tây thiên. Hai người đang đấu mắt với nhau thì có tiếng người bên ngoài báo vào:
- Bẩm thái tử, có quốc sư xin diện kiến!
Y nhìn cô không nói gì rồi xoay người rời, đến khi y trở lại thì An An đã ngủ từ khi nào. Bộ quần áo lắm lem không thể cản trở được cơn buồn ngủ của cô, y nhướn mi rồi phất tay, tấm đệm dưới lưng An An xoay một vòng tròn thành công gói cô lại như một đòn bánh tét, hướng ra cửa lên tiếng gọi:
- Người tới!
Ngoài cửa bước vào 2 người hộ vệ và một hầu nữ theo phía sau, quì xuống hành lễ:
- Bẩm thái tử cho gọi!
- Đem nàng ta về phòng!
Bọn họ cúi người hành lễ rồi lặc đặc ôm cái gối bông có tên là An An ra ngoài, theo sau là một tiểu nha đầu!