Chương 2
Cô theo chân thái tử đi vào, chiếc áo quá khổ so với một người như cô. An An vừa đi vừa chạy theo vấp phải vạt không dưới 3 lần. Một trang viện xa hoa, một cái núi giả kèm theo dòng nước chảy róc rách từ trên đỉnh núi giả đỗ xuống nghe rất vui tai, phía xa xa là một ao sen, y như cô đã viết trong tiểu thuyết, đi qua một khoảng sân rộng trồng đầy hoa, đến một gian phòng trong thẳng ra ao sen, mãi lo suy nghĩ về cốt truyện cô va phải bức tường thịt phía trước, làm cô té ngồi trên mặt đất! Cái tên thái tử chết bằm này, vậy mà cũng chẳng thèm đỡ cô đứng lên. An An đứng lên cố tình phủi bụi thật mạnh vào người y ta, nhìn lại bên trong phòng rất nhiều người đang ngồi, vừa thấy thái tử, mọi người đều đứng lên hành lễ! Y khoác tay cho mọi người ngồi xuống, sau đó tiến về ghế chủ vị mà ngồi, An An cũng lặc đặt chạy theo phía sau, cô cũng đã yên vị tại cái bàn nhỏ cạnh đó. Đối diện là một nam nhân dung mạo tuấn tú, khẽ gật đầu chào cô, sự xuất hiện của An An cũng không ít người chú ý. Một nam nhân tiến vào quì xuống nói:
- Bẩm thái tử, thần là A Lạc sứ giả của Nam triều, phụng lệnh đức vua sang Bắc triều trước là tham quan học hỏi kinh nghiệm, sau là đưa công chúa sang hòa thân để hai nước đã thân thiết nay càng khấn khích hơn.
An An, nhìn xung quanh một lượt, hiện tại là đến lúc công chúa và thái tử gặp nhau, hoàng thượng sẽ ra chiếu chỉ ban hôn sau khi mùa săn bắn kết thúc, vì trong buổi đi săn ngày mốt công chúa bị một con cọp tấn công, và người cứu là thái tử điện hạ cũng là nam chính trong cuốn tiểu thuyết này, như nhớ ra một chuyện rất quan trọng, cô vỗ tay lên tráng mình than thầm, ôi mẹ ơi: quên mất cái cô công chúa là nữ phụ được trọng sinh! Đời trước là công chúa hòa thân vì không có được tình cảm của thái tử chịu không ít ủy khuất, bị đày vào lãnh cung bức tử chết đi oán niệm không dứt được trọng sinh trở lại quyết đòi lại tất cả, âu cũng là cái số ông trời cho cô ấy cơ hội được sống lại. Khi thái tử lên làm vua, công chúa dựa vào ký ức đời trước từng bước từng bước thâu tóm mọi thứ, có được tình cảm của thái tử, và cũng trở thành hoàng hậu nhưng không dừng lại ở đó nàng ta tiếp tục làm cho nữ chính thanh bại danh liệt, tuy không chết nhưng Hải Châu đau buồn chuyện thế nhân gửi thân vào nơi cửa phật cả đời làm bạn với kinh kệ, không màn thế tục, cả tộc nhà nữ chính trở thành thường dân. Cái kết An An thấy không ổn mấy nên cô đang hoàn thiện lại, để nộp bài cho biên tập, chưa xong đã rơi vào trong hoàn cảnh này rồi, haiza... Cô đưa mắt nhìn xung quanh thì bắt gặp ánh mắt đăm chiêu của công chúa đang nhìn mình, chắc có lẽ nàng ta đang tự hỏi mình là ai vì đời trước của cô ta không thấy xuất hiện một nhân vật quần chúng là mình, gương mặt xinh xắn, đáng yêu của công chúa rất thu hút An An, chỉ tiếc là lòng dạ không mấy trong sáng, cô cũng đang đau đầu vì lúc đó sao có thể tạo ra một nhân vật nữ phụ đẹp hút hồn như thế mà lại tỉ lệ nghịch với lòng dạ cô ta! Thoát khỏi dòng suy nghĩ. An An vừa định gấp miếng gà bỏ vào miệng thì bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của vị thái tử cao cao tại thượng đang nhìn cô chầm chầm. Haiza... đến ăn miếng thịt gà cũng không được yên nữa. Cô nhướn mi gợi đòn, rồi cúi đầu gặm lấy miếng thịt, đói chết mà không cho ăn, cứ ngồi nói chuyện!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương