An An bị cuốn vào một luồng ánh sáng từ cái laptop, cô rơi tự do trong vô định, đến khi mở mắt ra được thì từ xa đã nghe được tiếng vó ngựa phi nước đại đang tiến lại rất nhanh rất nhanh mà cũng rất gần cô, An Ancòn chưa kịp định thần lại mọi chuyện thì đã rơi trúng ngay vật gì, a không cô xác định lại là rơi trúng một người, mà y ta còn đang cưỡi ngựa. Về phía thái tử thì thấy một vật hình thù kì lạ từ không trung rơi xuống, y cố tình đánh ngựa thật nhanh nhằm né chỗ nó rơi, nhưng vẫn không tránh kịp cả hai đồng thời tiếp đất một cách không hoàn mỹ cho lắm, lăn mấy vòng trên đất. Và thái tử cũng xác định được là một tiểu cô nương, nhưng cách ăn mặc kì lạ vô cùng, khi cô đang bò dậy chuẩn bị đứng lên thì một mũi kiếm chĩa thẳng vào cô, cái người bị cô ngã trúng lúc nãy đang cầm kiếm hướng về phía cô, An An cũng đã từ từ bò dậy phủi đi lớp bụi đất trên người xuống, nhìn người trước mặt phong cách cổ trang, cưỡi ngựa, bên hong ai cũng mang kiếm... An An khóc không ra nước mắt, cô là tác giả của không biết bao nhiêu truyện ngôn tình xuyên không, giờ seo thấy hình ảnh này quen quá, cô buộc miệng chửi thề rất nhỏ:
- Mọe nó, đừng nói là xuyên không rồi chứ!
Người đang cầm kiếm có vẻ mất hết kiên nhẫn với cô, hắn dùng mũi kiếm nâng cầm cô lên, An An nhẹ nở nụ cười nịnh nọt, rồi dùng giọng chân chó cô nói:
- Vị đại hiệp này, trông ngài anh tuấn tiếu soái, oai phong lẫm liệt, có một không hai đâu đó, kiếm này bén lắm, lỡ làm bị thương tội nghiệp ta, có thể mang nó cất đi rồi mình nói chuyện được không?
Hắn nhướng mi nhìn cô, như thầm đánh giá một lượt, phía sau lưng hắn là cả mười mấy người đang ở trên ngựa cũng nhìn cô không chớp mắt! Cứ như một sinh vật lạ. Thật ra là cô cày cái băng đô có hai tay thỏ màu hồng, bộ đồ ngủ kitty nhìn cô cứ như một con thỏ màu hồng trong lạ lẫm đối với những người cổ đại là đúng rồi. Một giọng nói lạnh lùng, không có chút cảm xúc cất lên thành công kéo cô về hiện tại:
- Ngươi là ai? Tại sao lại cản đường bổn thái tử?
Hắn vừa nói, mà mũi kiếm như đang tiến gần đến cái cổ trắng ngần của cô. An An, mặt cắt không còn giọt máu, từ từ lùi ra xa, giọng lắp bắp:
- Đại hiệp à, ta là vô tình té... a... té.. a đúng.... đúng rồi là vô tình trúng đại hiệp, chứ không có cản đường gì a, vả lại ta cũng có biết ngài là ai đâu mà cản đường!
Một hộ vệ đứng phía sau tiến tới bên cạnh hắn, cúi xuống nói:
- Bẩm điện hạ, đến giờ đón công chúa Nguyệt Hoa rồi ạ!
An An vừa nghe cái tên này sao thấy quen quen, cô vội hỏi:
- Phải công chúa Nguyệt Hoa của Nam triều không vậy? Còn nữa! Ngài là thái tử Thiên Long, đang đi đón công chúa!
Hắn xoay lại nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh, mày khẽ nhíu:
- Hửm... ngươi nói không biết ta mà! Người tới! Bắt lại đưa về kinh thành sẽ xử lý sau!
Mắt thấy hai người hộ vệ đi tới An An quýnh cả lên không kịp suy nghĩ đã nhào đến chụp lấy cánh tay thái tử, cô nói giọng gấp rút:
- Ta sẽ giúp ngài cưới được Hải Châu cô nương! Sẽ giúp ngài có được vị trí tuyệt đối trong tim nàng ta!
Vừa nghe nhắc đến Hải Châu, ánh mắt thái tử có chút dao động! Y đưa tay lên, hai người hộ vệ vừa tiến lên thì ngừng lại! Như hiểu ý hắn, An An ghé tai y thì thầm:
- Ta sẽ giúp ngài cưới được nàng ta một cách đường đường chính chính, nếu ta làm không được thì tùy ngài xử lí. Mà đặc biệt, là có thể giúp ngài ngồi vững vị trí thái tử chờ ngày lên cành cao.Ta biết ngài đang đi đón công chúa quý quốc nhằm mục đích liên hôn! Ta có cách giúp ngài và công chúa thoát khỏi cuộc hôn nhân chính trị này!
Cô cũng chẳng phải thần thánh phương nào! Mà giờ cô đã biết rõ là mình xuyên đúng vào cuốn tiểu thuyết do cô viết ra, đang trong quá trình hoàn thiện. Nhìn thái tử có vẻ đăm chiêu suy nghĩ, người hộ vệ tiến lên nói thêm gì đó, hắn gật đầu rồi nhúng nhẹ chân lên mặt đất lập tức bay lên yên ngựa, An An cũng bất ngờ bị kéo theo phía sau trong chớp mắt cô đã yên vị sau lưng y. Cô khóc cả một dòng sông dài, chưa kịp định thần lại thì chú ngựa đã phóng như bay, nhỏ lớn có bao giờ được đi ngựa đâu! Ngồi sau lưng thái tử mà cứ tưng tưng hoa cả mắt, tóc tai tán loạn hết, giờ cô mới yêu quí xe hơi biết là bao nhiêu.
Cả đoạn đường dài cô cứ sợ mình bị văng xuống ngựa thôi, ngồi ê cả mông mà vẫn chưa thấy tới. An An cố bám vào người phía trước, vòng tay cô siết ngày càng chặc hơn, đến khi nghe tiếng phàn nàn của y cô mới giật mình nới lỏng tay:
- Ngươi có tin ta ném ngươi khỏi ngựa hay không hả?
An An cố nói thật lớn cho người ngồi trước nghe rõ:
- Đại hiệp a, sống 22 năm tới giờ ta vẫn chưa được cưỡi ngựa a, đau chết cái mông ta rồi! Ngài thương hoa tiếc ngọc làm ơn đi chậm xíu xíu lại hộ ta được không!
Y nghe cô nói bô la bô lô, kể khổ cả buổi vẫn quyết giữ tốc độ chỉ có tăng chứ không giảm! An An vùi mặt vào lưng y vừa khóc vừa cầu xin, vòng tay như có như không ngày một siết chặc hơn. Cũng còn may đã đến nơi hẹn, y đã nhẹ nhàng bước xuống ngựa, An An ở phía sau chậc vật bò xuống, nhìn cô hiện tại bây giờ như con búp bê bị hư, tóc tai thì tán loạn, quần áo nhem nhuốc, nhìn cô một lượt thái tử chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, ở đâu xuất hiện một người con gái như thế này, y đã lấy ngoại bào ném về phía cô ý bảo cô khoác lên người.