Chương 5: Yêu nữ

Một tuần có bảy ngày, mỗi ngày trung bình có 5 hạn ngạch thực phẩm, nếu những hạn ngạch thực phẩm này đều được Mục Lương coi là thức ăn đưa vào cơ thể thì cơ thể của Mục Lương hẳn là khá khỏe mạnh.

Nhưng trên thực tế, Mục Lương mỗi ngày chỉ dùng 2 hạn ngạch thực phẩm cho bản thân, tình trạng suy dinh dưỡng kéo dài khiến cơ thể hắn rất gầy yếu, tinh thần ngày càng tệ hơn.

Vậy hạn ngạch thực phẩm của Mục Lương đã đi đâu?

Phải nói tới...

Cạch.

Cánh cửa phòng cấp cứu bị ai đó mở ra, một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng bên ngoài, mặc áo ngắn và quần short bên trong, vươn vai đóng cánh cửa hợp kim lại.

Vương Cơ Huyền cảnh giác mở mắt ra, sau đó lập tức quay đầu sang một bên.

Hắn thầm phàn nàn;

Phụ nữ ở thế giới này ăn mặc thực sự quá táo bạo!

Sư tỷ sư muội của hắn ngày thường đều muốn che cả mu bàn tay, còn phụ nữ ở đây lại thích khoe đôi chân trắng nõn và xương quai xanh.

Gợi cảm thì gợi cảm, đẹp thì cũng đẹp nhưng...

Đạo tâm thì sao đây?

Phòng cấp cứu này chỉ rộng khoảng bốn mét vuông, một chiếc giường bệnh hẹp và một số thiết bị y tế thông thường đã chiếm phần lớn diện tích.

Nữ bác sĩ thành thạo mở ghế gấp, ngồi xuống rồi bắt chéo chân, phần bụng hơi có mỡ tạo thành một ngấn nhỏ.

Tóc cô ta uốn xoăn nhẹ, nhanh chóng xem xong hồ sơ bệnh án của Mục Lương.

"Mới hai mươi hai tuổi đã muốn chết?"

Giọng nói của nữ bác sĩ hơi khàn, khóe môi hơi trễ xuống, cô ta rút bút viết tay ở dưới máy tính bảng ra, bắt đầu viết hồ sơ bệnh án mà không ai kiểm tra một cách cẩu thả, tiện miệng hỏi:

"Nửa năm trước ngươi được chẩn đoán mắc bệnh tinh thần, trong nửa năm qua có dùng thuốc điều trị không?"

Vương Cơ Huyền ngoảnh đầu trả lời: "Không."

Nữ bác sĩ lè lưỡi: "Hạn ngạch y tế không dùng mà để dành, bộ định chọn cho mình một lò hỏa táng đạt tiêu chuẩn cao sao?"

"Không phải." Vương Cơ Huyền bình tĩnh đáp lại.

Người phụ nữ này nói chuyện thật khó nghe.

Thật sự cho rằng hắn không hiểu được giọng điệu mỉa mai trong đó à? Sự hiểu biết của hắn về chữ viết và ngôn ngữ hiện tại còn tốt hơn nhiều so với chủ nhân ban đầu của cơ thể này.

Nữ bác sĩ đột nhiên hỏi: "Cảm giác cận kề cái chết thế nào? Có phải rất có kɧoáı ©ảʍ không?"

Vương Cơ Huyền: hửm?

Được rồi, hắn rút lại câu nói tự phụ ở trên.

Hắn không hiểu lắm câu này có ý gì.

Nữ bác sĩ dịch chuyển cơ thể khá mảnh mai của mình, ngồi xuống mép giường bệnh, một tay sờ vào cổ tay Vương Cơ Huyền.

Muốn bắt mạch sao?

Vương Cơ Huyền kìm chế bản năng né tránh của mình nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra ngón tay của nữ bác sĩ bắt đầu trượt nhẹ trên cánh tay hắn.

Toàn thân Vương Cơ Huyền nổi da gà.

"Ngươi còn rất trẻ... ngươi có thích cảm giác ngạt thở đó không?"

Nữ bác sĩ nhẹ giọng hỏi:

"Có nhìn thấy một thế giới tuyệt đẹp trong đó không? Mặc dù tác dụng của cơ chế là do não thiếu oxy nhưng thực sự rất tuyệt phải không? Da ngươi thật mịn, ngươi vẫn còn là trai tân nhỉ."

"Yêu nữ! Ngươi làm gì vậy!"

Cuối cùng Vương Cơ Huyền cũng không nhịn được rút tay về, cơ thể còn hơi yếu ớt cố ngồi dậy, trừng mắt nhìn nữ bác sĩ.

Lúc này họ ở rất gần nhau, khuôn mặt của nữ bác sĩ đã ngoài ba mươi nhưng vẫn tinh xảo nhờ trang điểm, cô ta nở một nụ cười có phần mập mờ.

Cô ta nhẹ nhàng chớp mắt trái: "Yêu nữ? Ngươi đang khen ta rất yêu kiều sao? Một cách gọi tuyệt vời."

"Sẽ không có ai đến gần đây, hiệu quả cách âm cũng rất tốt, trong vòng hai giờ sẽ không có ai đến, bọn họ đều đang đi làm."

Nữ bác sĩ tự nói, lấy từ trong chiếc áo blouse trắng ra một chiếc gương nhỏ, dùng ngón tay quẹt một ít kem nền rồi tự trang điểm cho mình.

"Mục Lương, có vẻ như ngươi vẫn chưa hiểu rõ.”

"Những thanh niên có xu hướng tự hủy hoại bản thân thường sẽ được đưa vào trung tâm y tế để phẫu thuật cắt bỏ một phần mô não, để đảm bảo ngươi có thể tiếp tục đóng góp cho pháo đài, không phụ lòng pháo đài đã đầu tư nguồn lực cho ngươi trong hai mươi năm qua.”