Vương Cơ Huyền đột nhiên ý thức được.
Đây chính là cái mà người ta thường gọi là quan lại và đạo tặc là anh em sao? Hắn coi như được mở mang kiến thức.
“Thật ra ta không muốn dính vào.”
Chu Chính Đức thở dài:
“Bây giờ ta có một cuộc sống tuyệt vời, với một cô bạn gái thuộc trường phái bảo thủ, một công việc tử tế và có 200 người dưới trướng nghe ta chỉ huy.
Nhưng Vi Na... ngươi biết đấy, Vi Na là người ta không yên tâm nhất, là bạn thân nhất của ta.
Quy tắc ứng xử của bọn xã hội đen Hạ thành là không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục đích, nếu không bọn hắn sẽ cảm thấy mất uy tín và địa vị bị lung lay. Ta đã đệ trình kết luận điều tra về cái chết của người đàn ông có tên Hoa ca lên cấp trên, chắc hẳn giấy tờ đã ở trên bàn của lão đại Hắc Hỏa Bang.
Vi Na là phòng vệ chính đáng, nhưng ngươi và cô ấy sẽ là mục tiêu trả thù sau này của bọn hắn.
Hoa ca là em trai của lão đại Hắc Hỏa bang, đây chính là phiền toái lớn nhất."
Vương Cơ Huyền yên lặng suy nghĩ. Lão đại dường như có nghĩa là thủ lĩnh băng đảng.
“Ta chỉ có thể giúp ngươi một lúc thôi,” Chu Chính Đức thở dài, “Ta sẽ cho ngươi một ngôi nhà an toàn để ở. Sau này khi ra ngoài hãy cố gắng đội mũ và đeo khẩu trang. Nếu không thể, hãy kiếm một chiếc mũ bảo hiểm.
Có rất nhiều người trong hệ thống đội trị an là người của chúng. Ta chỉ là một đội trưởng mới được chuyển đến không lâu, ta không thể đảm bảo ngươi sẽ ở đó an toàn được bao lâu. Đây là điều duy nhất ta có thể làm rồi.”
Vương Cơ Huyền gật đầu, nhìn về phía vị đội trưởng có vẻ mệt mỏi trước mặt, gật đầu nói: "Ta nợ ngươi một ân tình."
"Chậc! Vậy thì ta chờ được ngươi trả ơn!"
Chu Chính Đức cố gắng hết sức để không cười thành tiếng khi nói điều này:
"Ta còn có một đề nghị khác... Tuy rằng ngươi tự vệ trong lần xung đột này nhưng ta có thể lợi dụng lần này để giúp ngươi phân loại thành đánh nhau, được nhốt vào phòng kín trong hai tháng..."
"Chuyện này thì không cần đâu."
Vương Cơ Huyền lắc đầu, hắn không thích vào tù, cười nói:
“Ta định tránh đi một thời gian, nếu không tránh được thì tính sau.”
“Được rồi, tùy ngươi vậy.”
Chu Chính mở ngăn kéo, lấy ra một cái máy báo động nhỏ bằng nút áo, ném vào tay Vương Cơ Huyền.
“Gặp nguy hiểm thì ấn ba cái, nó sẽ tự động phát ánh sáng đỏ, đó chính là báo động, ta sẽ lập tức phái người đến đó.”
“Đa tạ.”
Vương Cơ Huyền theo thói quen chắp tay đáp.
Chu Chính Đức nghiêng đầu nhìn cử chỉ của hắn, sau đó nghĩ có thể là một chiêu trò thời thượng nào đó của giới trẻ nên cũng không để ý nhiều.
Hắc Hỏa Bang có địa bàn, tiểu đệ và một số lượng lớn súng ống ở Hạ thành. Dù có cảnh báo thế nào đi chăng nữa, để bảo vệ Vi Na thì hắn cũng đã kiệt sức rồi. Hắc Hoả Bang còn đang không ngừng gây áp lực cho hắn bằng nhiều cách khác nhau.
Chu Chính Đức cảm thấy mình đã làm hết sức mình với chàng trai trẻ này.
“Nợ ta một ân tình?”
Chu Chính Đức thản nhiên cười.
“Rất có cá tính.”
……
Ngày hôm sau.
Gần quảng trường trung tâm, trong căn nhà an toàn của đội trị an.
Vương Cơ Huyền tháo chiếc mũ lưỡi trai và khẩu trang trị giá 3 hạn ngạch chung ra, đặt hai túi thực phẩm khẩn cấp lớn lên bàn.
Để phòng hờ, hắn không về chỗ ở lấy quần áo, trong khu vực này đã có vài nhóm du côn đang tìm kiếm tung tích của hắn.
Lũ du côn ở các tầng đều là thế lực của Hắc Hỏa Bang ở Hạ thành.
Thuộc hạ thân tín của Chu đội trưởng đã đưa Vương Cơ Huyền đến đây và nói với hắn, hắn có thể ở đây tối đa hai tháng.
Nhà an toàn không khác gì phòng ở đơn bình thường, điều duy nhất khiến Vương Cơ Huyền cảm thấy không quen chính là trong nhà có một chiếc camera ở góc tường.
Tuy rằng nó đã hỏng.