“Bắt hết bọn chúng lại cho ta!"
Chu Trịnh Đức dùng chất giọng nam trung hùng hậu của mình quát lớn:
"Không lo làm ăn chính đáng lại lêu lổng vô công rồi nghề! Không tạo ra giá trị cho pháo đài còn quấy rối trị an xã hội! An ninh tầng mười ba chúng ta nhất định phải trừng trị nghiêm khắc những kẻ đánh nhau gây chuyện này!"
Những người dân vây xem xa gần vang lên những tràng pháo tay thưa thớt.
Chu Trịnh Đức đi đến trước mặt Vương Cơ Huyền, cau mày đánh giá, phát hiện trên người Vương Cơ Huyền có thêm mấy mảng bầm tím lớn, quần áo đều rách nát nhưng vẫn ngồi thẳng người.
Chu Trịnh Đức không hiểu sao lại cảm nhận được một loại sắc bén khó tả.
“Vào trong nói chuyện."
Bên cạnh lập tức có nhân viên an ninh muốn tiến lên còng tay Vương Cơ Huyền.
“Không phải," Chu Trịnh Đức trừng mắt mắng, "Hắn ta là nạn nhân! Còng tay làm gì? Muốn để người dân viết thư tố cáo chúng ta lạm dụng chức quyền à?"
Người đội viên vội vàng gật đầu, chuyển sang đỡ lấy Vương Cơ Huyền, cung kính mời hắn vào cửa chính sở trị an.
Nửa tiếng sau.
Chu Trịnh Đức dựa vào ghế trong văn phòng riêng, đưa tay xoa trán.
Vương Cơ Huyền ngồi trên chiếc ghế dài kim loại cứng ngắc, đánh giá bức ảnh khổng lồ trên tường.
Trong ảnh, Chu Trịnh Đức mặc bộ cảnh phục màu xanh nhạt thẳng thớm, đang nhận một huy chương từ tay một ông lão.
Đó hẳn là khoảnh khắc vinh quang thuộc về Chu Trịnh Đức.
“Chậc," Chu Trịnh Đức dùng ngón tay xoa mái tóc chải ngược ba bảy của mình, ném tập hồ sơ lời khai lên bàn:
"Thân thủ không tệ, nhiều người đánh ngươi như vậy, ngươi lại không bị thương nhiều."
“Ta có lén luyện tập tự do đối kháng vài năm." Vương Cơ Huyền thành khẩn nói.
“Cái thứ này của ngươi…”
Chu Trịnh Đức cầm lấy ống kim loại mảnh được đặt trong khay khử trùng, phần đầu được mài nhọn dính đầy máu.
“Thứ này cũng có thể tính là vũ khí cấm rồi. Nhưng cũng không thể trách ngươi, bị bắt nạt nửa năm chắc chắn sẽ nghĩ cách phản kháng."
"Nể mặt lần trước chúng ta giúp đỡ lẫn nhau một lần, ta sẽ giúp ngươi giải quyết phiền phức này. Bọn côn đồ đó cũng có người quen đến can thiệp, ta sẽ không báo cáo sự việc này lên trên, ngươi thấy có ổn không?"
"Được." Vương Cơ Huyền gật đầu, cũng không có yêu cầu gì với những quan sai này.
Hắn có giải pháp riêng của mình.
Chu Chính Đức thắc mắc: "Ngươi có bản lĩnh như vậy, sao trước đây không phản kháng?"
Muốn thăm dò bần đạo?
Vương Cơ Huyền lập tức cụp mày, thở dài: "Một khi ngươi chọn rút lui thoả hiệp khi bị ức hϊếp, ngươi sẽ không bao giờ có cơ hội phản kháng nữa."
"Đúng vậy," Chu Chính Đức cũng cảm thấy như vậy, "Ta đã nhìn thấy quá nhiều chuyện tương tự. Hành vi tự làm hại bản thân trước đây của ngươi cũng liên quan đến việc này phải không? Tuy nhiên lần này rắc rối sẽ lớn hơn.
Theo những gì bọn hắn nói, lần này chính là đại lão của Hắc Hỏa Bang trực tiếp tìm đến thủ lĩnh của bọn hắn là Cá Thối, người bị thanh kim loại của ngươi đập vào cổ, may mắn thay chỉ là vết thương ngoài da."
Vương Cơ Huyền khó hiểu: "Đại lão?"
"Đại lão là chỉ những nhân vật đứng đầu trong băng đảng."
Chu Chính Đức gõ ngón tay lên bàn:
"Ngươi không biết Hắc Hỏa bang mạnh đến mức nào, bọn hắn là một trong bảy bang lớn ở Hạ thành, hạ thành vô cùng hỗn loạn, nhưng cũng có một số tài nguyên rất quý giá, cho nên đám hắc bang này đều có bối cảnh phức tạp.
Vi Na đã nói cho ngươi biết Hắc Hỏa Bang làm cái gì rồi đấy... buôn bán nội tạng."
Vương Cơ Huyền hỏi: “Loại chuyện này không bị cấm sao?”
"Đương nhiên là bị cấm, pháp luật hoàn toàn cấm!"
Chu Chính Đức bĩu môi, dang tay ra:
“Ngươi đoán xem có bao nhiêu người trong pháo đài này có đủ khả năng chi trả cho việc cấy ghép nội tạng? Mà địa vị của bọn hắn ở đây là gì?
Theo những gì ta được biết, có một vài lão già ở tổng cục trị an Pháo đài có liên quan đến Hắc Hoả Bang.
Hắc Hoả Bang chỉ là một chiếc găng tay đen của bọn hắn mà thôi."