Chương 15: Cảm xúc của phàm nhân

“Ta và cô ấy cùng nhau lớn lên, từng là bạn bè tốt nhất, chỉ là một lần không nhịn được vượt quá giới hạn, sau đó mọi thứ liền thay đổi.

Ngươi hiểu mà, cô ấy là một người phụ nữ rất có mị lực, mà ta lúc đó lại uống chút rượu.

Chỉ đáng tiếc là cô ấy không muốn làm vợ ta và chung thủy với cuộc hôn nhân của chúng ta… Cô ấy chỉ có thể chấp nhận kiểu hôn nhân mở.”

Vương Cơ Huyền đưa tay xoa xoa trán: “Chu đội trưởng, hay là chúng ta lấy lời khai luôn đi.”

“Ha, đương nhiên có thể! Nhưng lát nữa ngươi không nên nói ngươi đánh bọn hắn một cái đâu.”

Chu Chính Đức khẽ nheo mắt:

“Ngươi chỉ cần nói rằng… Lúc đó tình huống rất hỗn loạn, ba người kia muốn gϊếŧ ngươi, bác sĩ Vi Na ở bên cạnh liền nhảy ra tranh giành súng ống với bọn hắn, trong lúc giằng co kịch liệt, ngươi nghe thấy bảy, tám tiếng súng, sau đó nhìn thấy Vi Na cầm súng, toàn thân run rẩy quỳ sụp xuống.

Như vậy ngươi sẽ không gặp bất kỳ rắc rối nào về mặt pháp luật, Vi Na cũng có thể giành được nhiều quyền chủ động hơn.

Được chứ?”

Vương Cơ Huyền gật đầu: “Được.”

“Thú vị! Quả là một người trẻ thông minh!” Chu Trịnh Đức đứng dậy định đi gọi thuộc hạ.

“Ta muốn hỏi,” Vương Cơ Huyền chủ động lên tiếng, “Không có rắc rối về mặt tư pháp, ý ngoài lời của câu này là ta còn có rắc rối khác?”

“Kẻ chết là tên thủ lĩnh nhỏ xếp hạng thứ mười ba trong Hắc Hỏa Bang, một tên côn đồ, cặn bã, rác rưởi, nhưng hắn là em trai ruột của lão đại Hắc Hỏa Bang.”

Chu Trịnh Đức khẽ tặc lưỡi:

“Hai tên chạy thoát đã kể lại những gì chúng nhìn thấy cho lão đại Hắc Hỏa Bang, lão ta cho người gửi cho ta một lá thư, bảo ta đừng nhúng tay vào chuyện này.

Hắc Hỏa Bang cần phải xác lập địa vị và sức mạnh của chúng, chắc chắn sẽ trả thù Vi Na và ngươi.

Ta sẽ cố gắng bảo vệ Vi Na, cô ấy là một trong những người bạn tốt nhất của ta, Hắc Hỏa Bang tuy có thế lực nhưng chúng cũng không dám trực tiếp tấn công vào sở trị an.

Vì vậy rất có thể bọn chúng sẽ trút giận lên một công dân bình thường cấp ba không có thế lực, không có chỗ dựa.

Để đáp lễ việc ngươi ghi lại đoạn bằng chứng này, ta sẽ lập tức sắp xếp cho ngươi một chỗ ở khác, nhưng việc này chỉ có thể che mắt Hắc Hỏa Bang trong một thời gian...

Hoặc ta gán cho ngươi một tội danh, nhốt ngươi vào nhà giam của Sở trị an, chỉ là như vậy sẽ khiến ngươi bị giáng xuống công dân cấp một, mất đi công việc hiện tại vốn đang khá nhàn hạ.”

Vương Cơ Huyền lập tức đáp: “Cái trước là đủ rồi, đa tạ.”

"Mọi người đều có được thứ mình cần. Đặc điểm của người ở Trung thành chúng ta là trật tự và nguyên tắc."

Chu Trịnh Đức vỗ vai Vương Cơ Huyền, cười nói:

“Tâm lý khá vững vàng đấy. Chẳng trách Vi Na khi nhắc đến ngươi hai mắt đều sáng rực, ta rất ít khi thấy cô ấy có biểu cảm như vậy.

Hai người thật sự không ngủ với nhau? Thật đấy, ta chỉ là tò mò hỏi một chút thôi, cô ấy là một nữ thần quyến rũ, ta và cô ấy đã kết thúc rồi.”

Vương Cơ Huyền lộ vẻ mặt chán nản.

Vị đội trưởng này có khí chất điềm tĩnh và đôi mắt có thần. Hắn không phải là nhân vật phản diện, nhưng nói hơi nhiều và quá chú ý đến đời tư của nữ bác sĩ Vi Na.

‘Chậc, những cảm xúc kỳ quái của phàm nhân.’

...

【Khu D tầng 13, đường 17, phòng 72】.

Thu dọn xong hành lý đơn giản, Vương Cơ Huyền vừa xoay xoay tấm thẻ màu xanh lam mà Chu đội trưởng để lại vừa suy tư về khả năng đây là một cái bẫy.

Hắn không dám dễ dàng tin tưởng một người xa lạ, cho dù ấn tượng tổng thể của hắn về vị đội trưởng này nhìn chung vẫn khá dễ chịu.

Qua ký ức của Mục Lương, Vương Cơ Huyền có hiểu biết nhất định về Pháo đài.

Pháo đài được chia thành ba phần: Thượng, Trung, Hạ.

Thượng thành là từ tầng một đến tầng sáu, là khu vực đóng quân thường trực của binh lính Pháo đài và các loại nhà máy quân sự.