Vi Na nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc, hỏi ngược lại: "Ngươi thật không biết hay đang giả ngu? Hạn ngạch chỉ có tác dụng ở thượng thành và trung thành, hạ thành toàn dùng kim loại quý và một số vật có giá trị để trao đổi."
"Ta chưa từng đến đó," Vương Cơ Huyền hơi ngại ngùng, "Ngươi có thể cấp giấy chứng nhận cho ta chưa?"
"Đến giờ ngươi vẫn còn nghĩ đến cái giấy chứng nhận tinh thần đó à?"
Vi Na dở khóc dở cười.
Cô ta ngậm điếu thuốc, chịu đựng cơn đau nhức khắp người rồi vịn tủ thuốc đứng dậy.
Cô ta nhìn cánh tay trái đang buông thõng của Vương Cơ Huyền, sau đó tận mắt chứng kiến Vương Cơ Huyền dùng tay phải nắm lấy vai trái, đẩy một cái, xoay một cái, khớp xương trật đã được nắn lại ngay ngắn.
Tiếng xương kêu răng rắc khiến Vi Na rùng mình.
"Ngươi... ngươi làm thế nào vậy?" Cô ta lắp bắp hỏi.
Vương Cơ Huyền nghiêm túc đáp: "Ta từng tự học võ vài năm."
"Lúc trước ta thấy trong mắt ngươi có ánh sáng... ừm... được rồi... Ý ta là, cảm ơn ngươi đã cứu ta."
Vi Na vịn tường đi về phía góc phòng, thành thạo gõ vài cái lên màn hình được dựng lên từ một khung kim loại hình vuông, trên đó hiện lên thông tin chi tiết của Mục Lương.
Cô ta chỉ đánh dấu vài cái, chọn gửi đi, khung viền avatar của Mục Lương từ màu hồng chuyển sang màu xanh lá cây.
"Xong rồi, ngươi không cần phải đi mổ lấy não nữa."
Cô ta ho khan vài tiếng, ném điếu thuốc xuống đất, nhìn khẩu súng lục bên hông Vương Cơ Huyền, ánh mắt có hơi thất thần.
“Ta sẽ xử lý tốt chuyện bên này, nhưng ta không thể đảm bảo hai tên Hắc Hỏa Bang chạy thoát kia có tìm được ngươi hay không, lát nữa ta sẽ bảo bằng hữu liên lạc với ngươi, giúp ngươi đổi chỗ ở.
Nếu có người điều tra hỏi ngươi, ngươi cứ nói bọn chúng đánh ta, súng rơi vào tay ngươi là được, đừng nói gì khác.”
“Ta có thể đi rồi?”
“Ừm, đi đi, có thể để súng lại không? Ngươi không giấu được nó đâu, ta sẽ bảo bằng hữu ta tới xử lý.”
“Được.” Vương Cơ Huyền đáp lại một tiếng, lui về sau hai bước, xoay người định kéo cửa hợp kim ra.
“Ê! Mục Lương!” Cô ta đột nhiên gọi.
Vương Cơ Huyền xoay người, đưa tay nhận lấy hộp thuốc sơ cứu và thuốc chống viêm mà cô ta ném tới.
Cô ta hít một hơi thật sâu, ưỡn ngực, tuy động tác này khiến cô ta đau đớn vì động vào vết bầm trên người, nhưng cô ta vẫn cố gắng phô bày thân hình nóng bỏng được tôn lên bởi chiếc áo ngắn bó sát và quần short ngắn.
“Thật sự không thử một chút sao? Chị đây biết rất nhiều chiêu thức có thể khai sáng cho ngươi, bầu không khí ở đây cũng rất tuyệt vời!”
Vương Cơ Huyền bất đắc dĩ lắc đầu đi ra ngoài, đóng cửa lại, men theo hướng đã ghi nhớ để trở về phòng mình.
Mỗi phòng ở tiêu chuẩn chỉ rộng chừng 9 mét vuông, có nhà vệ sinh độc lập, bồn tắm là khu vực chung.
Vương Cơ Huyền khóa trái cửa phòng, trên trán không ngừng rịn ra mồ hôi lạnh.
Hiện tại nguyên thần của hắn… không thể gọi là nguyên thần, mà là hồn phách thì đúng hơn.
Đại Lực Kim Cương Chú đã khiến hồn phách của hắn tiêu hao quá nhiều, hiện tại hắn cần phải nghỉ ngơi.
Vương Cơ Huyền ép mình bước trở lại giường, miễn cưỡng ngồi xếp bằng.
Hắn gian nan thử vận hành chu thiên đơn giản nhất trong cơ thể bị tắc nghẽn kinh mạch này.
Linh khí trong không khí nhanh chóng tụ tập về phía hắn.
Vương Cơ Huyền cảm nhận được cảm giác cấp bách.
Nơi này không hề yên bình, những ‘yêu thú’ hung hãn hoành hành trên đại địa đã là một mối đe dọa cực lớn, bên trong tòa pháo đài số 76 này còn ẩn giấu nhiều nguy hiểm khác.
Hắn có thể chết đi sống lại dưới lôi kiếp, không thể nào bị một đám bang phái phàm nhân chém chết được!
Tuyệt đối không thể.
Trong tay đám người này còn có loại ám khí gọi là ‘súng ống’, theo như ký ức của Mục Lương về những bộ phim thời kỳ hoàng kim, dùng thứ này bắn trúng chỗ hiểm của con người thì có thể gϊếŧ chết một người bình thường.