Chương 5: Thuốc tránh thai

Lúc Triệu Bác mua hai hộp cơm trở về, nhìn thấy chính là Hình Lộ đần độn ngồi ở trên ghế.

Lúc này trong phòng tắm đã vang lên tiếng nước ào ào.

"Có người đã trở lại?" Triệu Bác hỏi Hình Lộ.

"Ừ!" Trầm mặc gật gật đầu, Hình Lộ kéo chặt quần áo của mình. Sau khi Thủy Thanh Hành uy hϊếp nàng xong liền vào phòng tắm tắm, mà Hình Lộ cũng nhanh chóng mặc xong quần áo. Phảng phất chỉ có lúc được quần áo gắt gao bao bọc, nàng mới có thể cảm giác được an toàn.

"Là ai?" Triệu Bác một bên ở trong rương tìm kiếm cái gì đó, một bên thuận miệng hỏi.

"Là Thủy Thanh Hành!" Hình Lộ nho nhỏ thanh âm trả lời hắn một câu, liền mở ra hộp cơm ra yên lặng ăn.

"Tìm được rồi." Nói xong, Triệu Bác liền đem một viên thuốc cùng một ly nước ấm đưa cho Hình Lộ, "Uống đi! Là thuốc tránh thai!"

"......"

Hình Lộ ngây ngốc nhìn hộp cơm nhìn hắn.

Sau một lúc lâu, nàng yên lặng từ trong tay hắn tiếp nhận thuốc tránh thai. Cầm trong tay moi tới moi đi, chính là không bỏ vào trong miệng.

Nhìn Hình Lộ như vậy, Triệu Bác không lý do cảm thấy bực bội dị thường, "Chúng ta hiện tại mới học năm nhất, nếu cậu mang thai cũng chỉ có thể sinh non, đối với cậu thân thể không tốt."

"Sẽ không!" Hình Lộ sâu kín nói một câu.

"Cái gì?" Triệu Bác nghe không hiểu lắm.

"Tôi nói......" Hình Lộ đem đầu rũ càng thấp, "Tôi sẽ không mang thai." Lùa một ngụm cơm, Hình Lộ mang theo âm thanh khóc nức nở nói, "Hai năm trước, tôi đã mất đi khả năng làm mẹ, cho nên, tôi sẽ không mang thai." Dứt lời, Hình Lộ rốt cuộc nhịn không được, ghé vào trên bàn khóc.

Khi Hình Lộ khóc thút thít cũng không sẽ cuồng loạn la to, nàng trước nay đều là yên lặng cắn môi, một người yên lặng rơi lệ, phảng phất như muốn đem toàn bộ khổ sở trên thế giới ôm một mình vậy. Trầm mặc cự tuyệt cho nên mọi thứ xung quanh không ai có thể vào lúc này đi vào thế giới của nàng.

Triệu Bác: "......"

Chờ đến khi Thủy Thanh Hành tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy chính là hai người đều trầm mặc ngồi ở ghế trên, ai cũng không mở miệng nói chuyện, không khí nặng nề dọa người.

"Ui! Đây là làm sao vậy?" Thủy Thanh Hành lại lộ ra chính mình chiêu bài cười cợt. Nhưng mà không có người để ý đến hắn. Triệu Bác trầm mặc mở ra máy tính, lướt mạng một chút. Còn Hình Lộ chỉ cắn cắn môi, trầm mặc bò tới trên giường, cũng không quản trời oi bức liền cứ như vậy dùng chăn che kín đầu.

Thủy Thanh Hành: "......"

Ký túc xá trong trường đều là bốn người một phòng, trên là giường dưới là bàn. Hình Lộ cùng Thủy Thanh Hành vừa vặn ngủ ở một bên, giường hai người là dựa vào ở bên nhau.

Buổi tối lúc đi ngủ, Hình Lộ dưới sự uy hϊếp không tiếng động của Thủy Thanh Hành, cùng Thủy Thanh Hành đầu đối đầu nằm xuống.

Tắt đèn xong, Thủy Thanh Hành liền gấp đến không chờ nổi đem ngón tay vói vào trong miệng Hình Lộ, câu lấy đầu lưỡi nàng không cho cử động.

"Không cần như vậy!" Hình Lộ khóe miệng không khốngchế được kéo xuống một đạo chỉ bạc.

Hôm nay phòng ngủ chỉ có ba người, một người khác tối nay không trở về. Hiện tại trong phòng ngủ chỉ có Hình Lộ, Thủy Thanh Hành cùng Triệu Bác.

Sợ bị Triệu Bác phát hiện, Hình Lộ chỉ có thể bày vẻ mặt hoảng sợ, thấp giọng cầu xin Thủy Thanh Hành.

"Chậc chậc......" Thủy Thanh Hành khó chịu chậc lưỡi một tiếng, liền đại phát từ bi tạm thời buông tha Hình Lộ.

Triệu Bác là một học bá (chăm học, học giỏi), làm việc và nghỉ ngơi luôn luôn quy luật. Chờ đến đêm khuya 12 giờ rưỡi, Triệu Bác trên giường đã vang lên tiếng hít thở đều đều.

Thủy Thanh Hành nghe thấy xong, trong chốc lát liền gấp không chờ nổi túm túm tóc Hình Lộ. Nửa người trên nửa bò, hắn tiến đến bên tai Hình Lộ, thì thầm: "Triệu Bác đã ngủ rồi, cậu có phải hay không nên thực hiện lới hứa hẹn với tôi hôm nay?"

Hình Lộ: "......"

..........................................

Chương tiếp theo: Chương 6: Trong bóng đêm vui thích (H)