Chương 21: Tiền căn hậu quả - Thượng

Ba người tìm đến địa chỉ mẹ Triệu Bác gửi cho Hình lộ.

Trước mắt là hoa viên của một tòa nhà nhỏ, một người phụ nữ gầy yếu gương mặt tiều tụy ngồi ở trên ban công.

Do dự một chút, Hình Lộ vẫn là mạnh dạn hỏi, "Xin hỏi, đây là nhà của Triệu Bác phải không? Dì có phải là mẹ của Triệu Bác?"

Nghe được thanh âm của Hình Lộ, người phụ nữ kia kinh ngạc ngẩng đầu nhìn sang.

"Cháu chính là tiểu cô nương tên Hình Lộ sao?"

Gật đầu, "Cháu là Hình Lộ."

"Thật tốt quá!" Người phụ nữ mắt ướt lệ. Nàng vội vàng phất phất tay với ba người, "Các cháu trực tiếp bước vào là được, cửa không có khóa."

Đến khi bước đến trước mặt mẹ Triệu Bác, Hình Lộ mới nhìn thấy rõ ràng. Thì ra mẹ Triệu Bác cũng không phải là ngồi ở ban công phơi nắng, nàng căn bản là không thể động, nàng chính là không thể không ngồi ở trên ban công.

Bởi vì, chân của mẹ Triệu Bác đã hỏng rồi. Chân bị biến dạng nghiêm trọng, thậm chí là từ chiếc quần hơi mỏng đều có thể nhìn ra, trên đùi kia đã không còn một khối thịt nào nguyên vẹn.

Hình Lộ chần chờ đứng ở đó, nửa ngày sau, đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu.

Hình Lộ: "Dì, có phải rất đau hay không?"

Mẹ Triệu Bác: "......"

Mẹ Triệu Bác chua xót cười cười.

"Rất đau, đau đến nỗi dì muốn chết đi cho xong. Chính là nghĩ đến Tiểu Bác, dì cũng không dám có suy nghĩ tiêu cực. Dì sợ nếu dì thật sự chết đi, Tiểu Bác liền sẽ không quan tâm mà làm ra một ít chuyện không cách nào cứu vãn."

"Vì sao dì không đi bệnh viện kiểm tra xem?"

"Bệnh viện a!" Mẹ Triệu Bác có chút hoảng hốt. "Dì đã đi rồi! Chính là bác sĩ cũng không có cách nào. Bác sĩ nói tình huống này dì cũng chỉ có thể cắt chân đi. Nhưng là dì luyến tiếc. Cho dù hai cái chân này thật sự đã không thể dùng nữa, dì cũng luyến tiếc cắt chân a! Đau liền đau đi! Đau đớn như vậy còn có thể nhắc nhở dì, đời này dì rốt cuộc lại đi gả cho một tên tra nam!"

Hình Lộ: "......"

Thủy Thanh Hành: "......"

Tề Dự: "......"

Nhìn lướt qua một vòng nhà ở, Tề Dự ôn hòa hỏi, "Như thế nào lại không thấy Triệu Bác đâu?"

"Tiểu Bác......" Mẹ Triệu Bác cứng đờ một chút, "Tiểu Bác nó đi ra ngoài tìm người hợp tác rồi."

Nhìn Tề Dự cùng Thủy Thanh Hành, "Tiểu tử, có thể giúp đưa dì lên phòng ngủ được không?"

"Đương nhiên là có thể......" Hai người trăm miệng một lời nói.

Chờ đến lúc trở lại phòng ngủ, mẹ Triệu Bác áy náy đối với hai người cười cười, "Dì muốn nói chuyện một mình với tiểu cô nương này."

"......"

"Khách nghe theo chủ, vậy chúng cháu đi ra ngoài ngồi."

Dứt lời, Tề Dự cùng Thủy Thanh Hành rời khỏi phòng.

Chờ đến khi hai người đi ra, mẹ Triệu Bác rốt cuộc không giả vờ nổi nữa.

Nàng ôm lấy Hình Lộ òa một tiếng liền khóc rống lên.

"D...dì......" Hình Lộ có điểm thất thố, nàng cứng đờ vỗ vỗ lưng mẹ Triệu Bác.

"Hình Lộ......" Mẹ Triệu Bác ngẩng đầu mong chờ nhìn Hình Lộ, "Dì hiện tại chỉ có thể nhờ vào cháu." Nói xong mẹ Triệu Bác vội chống tay lên, liền muốn quỳ xuống trước mặt Hình Lộ.

"Dì ơi, đừng như vậy." Hình Lộ vội vàng kéo lại mẹ Triệu Bác, "Có chuyện gì dì cứ nói là được rồi, cháu nhất định sẽ tận lực đi làm."

"Ừ! Cháu là đứa trẻ ngoan......"

Nửa ngày sau, mẹ Triệu Bác mới dần ổn định được cảm xúc mới, nàng cũng bắt đầu cấp kể cho Hình Lộ nghe đầu đuôi sự tình.

Cha của Triệu Bác có khuynh hướng bạo da^ʍ nghiêm trọng.

Trước khi Triệu Bác chưa thi vào đại học, ở nhà Triệu Bác thì người nắm toàn bộ quyền hành là ông ngoại của Triệu Bác.

Ông ngoại Triệu Bác cũng chỉ có một người con gái là mẹ Triệu Bác, thật là ngậm ở trong miệng thì sợ tan, để ở lòng bàn tay thì sợ quăng ngã, cưng chiều như bảo bối.

Cứ như vậy được ông ngoại Triệu Bác ngàn ân vạn sủng nuôi lớn, khiến cho tính tình mẹ Triệu Bác không tự chủ được có phần mềm yếu.

Suốt mười mấy năm, cha của Triệu Bác bị ông ngoại Triệu Bác gắt gao áp chế. Hắn cũng chỉ có thể đem một chút ham mê của mình che giấu.

Nếu cha Triệu Bác có thể tiếp tục như vậy che dấu cả đời, vậy thì mẹ Triệu Bác cũng coi như là có thể hạnh phúc cả đời.

Nhưng sự việc liền lỡ dở ở lúc, năm nay lúc Triệu Bác vừa mới khai giảng xong, ông ngoại Triệu Bác đột nhiên chảy máu não, chết bất đắc kỳ tử.

An táng ông ngoại Triệu Bác xong, mẹ Triệu Bác cảm thấy nhân sinh đều u ám. Người cha hiền hòa như núi sủng nàng ái nàng từ nhỏ đến lớn đã chết.

Một thời gian dài sau khi suy sụp, mẹ Triệu Bác cũng dần nguôi ngoai.

Đúng vậy! Nàng còn có con trai nghe lời hiếu thuận, còn có người chồng đáng kính yêu nàng.

Có thể là do tinh thần suy sụp, mẹ Triệu Bác đối với cha Triệu Bác càng ngày càng ỷ lại.

Quá mức ỷ lại làm cho nàng không thể tránh khỏi đối với cha Triệu Bác càng thêm chú ý, chính là sau một thời gian để ý, me Triệu Bác phát hiện có điểm không thích hợp.

Nàng thấy chồng của mình thường xuyên hành tung quỷ dị, lúc ấy nàng liền hoài nghi có phải chồng mình nɠɵạı ŧìиɧ hay không.

Nghĩ đi nghĩ lại, mẹ Triệu Bác rốt cuộc không đem chuyện này nói cho Triệu Bác biết, nàng trực tiếp tìm tới một thám tử tư.

Chính là kết quả thám tử tư điều tra ra lại làm nàng như bị sét đánh. Nàng lúc ấy liền cảm thấy đất trời đều sụp đổ.

Nàng vạn lần không nghĩ tới chồng mình thế nhưng là người có khuynh hướng bạo da^ʍ nghiêm trọng. Hơn nữa trước đây chồng nàng hành tung quỷ dị căn bản không phải bởi vì nɠɵạı ŧìиɧ, hắn là đi đến một hội quán tư nhân.

Hội quán tư nhân này cũng thật là một nơi cao cấp, chuyên phục vụ cho những khách hàng có đam mê thích ngược đãi.

Mà cha Triệu Bác thế nhưng lại là khách quen nơi này.

Cho tên thám tử tư một số tiền bịt miệng xong, mẹ Triệu Bác thất hồn lạc phách suy nghĩ ba ngày.

Cuối cùng, nàng quyết định tìm chồng mình nói chuyện.

Vốn dĩ ban đầu cha Triệu Bác vẫn luôn ở cực lực phủ nhận, nhưng thẳng đến khi mẹ Triệu Bác rốt cuộc không thể nhịn được nữa, lấy ra ảnh thám tử tư chụp cho nàng.

Mẹ Triệu Bác khàn cả giọng hỏi hắn, chứng cứ như thế này hắn muốn giải thích như thế nào.

Lúc nhìn đến những bức ảnh dâʍ ɭσạи, cha Triệu Bác đột nhiên trầm mặc quỷ dị.

Hắn ngồi xổm xuống, vô cùng quý trọng đem ảnh chụp từng cái từng cái nhặt lên.

Trên mặt mang theo say mê mỉm cười nhìn mẹ Triệu Bác.

" Những ảnh chụp này thật đẹp! Không phải sao?" Hắn còn hỏi lại mẹ Triệu Bác mụ mụ một câu như vậy.

Nhìn đến người chồng của mình như vậy, mẹ Triệu Bác lúc ấy liền sợ hãi. Nàng hoảng hốt muốn chạy đi, tận lực tránh xa gã chồng tệ bạc này.

Nàng có dự cảm bất thường, cảm thấy nếu cứ một mình ở cùng hắn như vậy sẽ phát sinh chuyện gì đó không hay.

Mà chuyện sau đó thật sự cũng chứng minh, mẹ Triệu Bác dự cảm không có sai.

Cha Triệu Bác không có để mẹ Triệu Bác có cơ hội chạy trốn, hắn đem nàng gầy yếu bắt lấy, dùng dụng cụ tính ái cất giấu đem mẹ Triệu Bác trói ở trên giường.

Đêm hôm đó, mẹ Triệu Bác cảm thấy chính mình đã thấy được địa ngục

Kết hôn hai mươi mấy năm, cha Triệu Bác vẫn luôn ở trước mặt nàng che giấu bản chất của mình.

Hắn vốn dĩ chính là một kẻ biếи ŧɦái......

Bởi vậy, sau khi bị mẹ Triệu Bác phát hiện , hắn liền càng biếи ŧɦái.

_____________________________________

Chương tiếp theo: Chương 22: Tiền căn hậu quả - Hạ