Chương 4: Trở Về
Sự việc kinh khủng vừa diễn ra trước mắt, khiến tôi vô cùng rùng rợn, khϊếp đãm. Nên tôi quyết định nhanh chóng quay về, nghĩ xong thế là tôi chạy nhanh về nhà mẹ anh Sính, với ý định rủ anh cùng về. Khi chạy về đến trước cổng tre nhà mẹ anh, tôi thấy anh và bà cụ đang đứng như có ý đợi. Vừa thấy mặt tôi anh vội hỏi.
- Có chuyện gì mà chú mày có vẽ hốt hoãng thế?
Tôi vắn tắt thuật lại chuyện mình vừa gặp cho bà cụ và anh nghe. Bà cụ nhìn tôi rồi bảo.
- Bởi ta đoán trước, đến đây là anh em chúng mày sẽ gặp rắc rối, nên ta đã xin phép Quan Chủ quản. Được ngài chấp thuận và ngài còn ban cho hai đứa mấy chữ hộ thân. Nếu không thì khi nãy cháu gặp phiền phức to rồi
Ngừng lại một chút rồi bà ngước lên nhìn trời và bảo với hai chúng tôi
- Thôi đã trể rồi để ta đưa hai đứa về, nào đi các con
Chúng tôi ngoan ngoãn vâng lời đi theo bà cụ. Trên đường về tôi hỏi anh Sính
- Anh Sính này! Anh có gặp chuyện gì ghê rợn rắc rối như em đã gặp nơi đây không ?
Anh lắc đầu rồi nói.
- Ừ thì có dip, anh sẻ kể cho em nghe, còn bây giờ thì chúng mình phải đi nhanh lên để về, kẻo trời sáng.
Chúng tôi đi thêm một đoạn dài dưới ánh sáng. Rồi lúc này ánh sáng đó biến mất, cả không gian bổng mơ hồ huyền ảo. Toàn bộ không gian xung quanh chúng tôi, thoáng chốc đã biến thành một màu xanh lá đậm đến kỳ lạ. Hai chúng tôi vượt qua nhiều căn nhà lụp xụp, tối tăm với ánh đèn xanh leo lét cùng những tiếng nói lao xao, và bóng người dật dờ như khói sương của xóm ma. Thì cổng nghĩa trang lờ mờ chợt hiện ra phía trước, bà cụ quay lại giục chúng tôi
- Nhanh chân lên hai đứa, để ta còn kịp quay về. Sáng đến nơi rồi.
Hai chúng tôi nghe thế nên bước nhanh thêm, vừa đến cổng nghĩa trang anh Sính dừng lại nói lời từ giả mẹ. Bà cụ xua tay và cầm ngang gậy, đẩy mạnh hai chúng tôi, sức mạnh từ chiếc gậy khiến cả hai anh em chúng tôi ngã xấp về phía trước. Tôi giật mình kêu lên, mở bừng mắt thì lạ chưa. Hai chúng tôi vẫn đang ngồi giữa sân nhà anh Sính, ánh trăng vàng vẫn tràn ngập trãi khắp sân. Tôi dụi mắt nhìn anh, thì anh cũng không khác gì như mới vừa tỉnh giấc. Thấy thế tôi vội nói.
- Em vừa mơ một giấc mơ kinh dị lắm anh ạ.
Giọng anh Sính thì thào .
- Ừ anh cũng thế.
Vừa nói xong, tôi chợt thấy có những miếng giấy vàng vàng, từ trong người hai chúng tôi rơi ra. Tôi nhặt lên thấy mãnh giấy vàng đó to bằng bàn tay, có nhiều chữ đỏ loằng ngoằng như bùa phép gì đó. Rồi như bổng nhớ ra anh Sính kêu lên.
-Hay đây là phép, mà mẹ anh xin của quan chủ quản cho mình.
Tôi chợt nhớ số tiền mà mẹ anh đưa cho lúc nãy, hình như còn chưa tiêu hết. Vội đưa tay vào túi áo thì chạm ngay số tiền, tôi liền lôi ra một xấp tiền lạ mắt, chưa kịp đưa cho anh Sính xem thì số tiền nhanh chóng tan thành tro. Nhìn hai tấm bùa vàng trên tay cũng từ từ biến mất và một ít tro tiền lúc nảy còn sót cũng tan nốt. Tôi bàng hoàng nghĩ
-“ Vậy thì rõ ràng đây không phải mơ. Chả lẽ đó là sự thật, tôi và anh Sính đã được mẹ anh dẫn đi vào thăm thế giới bên kia’’.
Quay sang nhìn anh Sính, trên gương mặt anh cũng hiện lên nét bàng hoàng như tôi... Một tiếng gà gáy sáng vang lên rộn rã ở cuối xóm ven rừng./.