Chương 2: "tuyệt vọng"

Đôi mắt đờ đẫn của Lạc Vân Dao rời khỏi Lưu quý phi, sau đó hướng về phía cửa sổ, một tia nắng từ cửa sổ chiếu vào, Lạc Vân Dao không khỏi nheo mắt lại, ngay cả khi nhìn thấy ánh sáng mặt trời trong cái nơi đổ nát này cũng rất khó chịu. Ra khỏi lãnh cung không dễ dàng, cho nên nàng rất tham lam chút ánh sáng này, từ khi bị nhốt vào đây, nàng chưa từng một lần được bước ra khỏi cánh cửa này, ngoại trừ những bức tường cung điện bẩn thỉu, chỉ còn lại một mảng trời xám xịt nho nhỏ. Trên cửa sổ, ánh nắng mỗi ngày chỉ kéo dài được một lát, bây giờ nàng mới có thể nhìn thấy tia nắng này. Nàng mới ở trong cung điện lạnh lẽo này có mấy ngày nhưng cảm giác như đã được mấy năm trôi qua. Mỗi ngày, Lạc Vân Dao sẽ nhìn chằm chằm tia nắng này, cảm giác trong lòng càng ngày càng lạnh.

Lúc mới bị nhốt vào trong lãnh cũng lòng nàng vẫn còn rất thống khổ, muốn khóc lóc, muốn biện bạch, muốn hướng hoàng thượng nói nàng là bị giá họa, nghĩ hoàng hậu có lẽ đang suy nghĩ biện pháp cứu nàng ra ngoài, nước mắt trên mặt mỗi ngày đều không ngừng rơi, chính là từng ngày qua đi, tâm nàng càng ngày càng trầm xuống, như thế nào có thể không nghi ngờ? Nguyên lai nàng đã bị quên đi, đã không có người nhớ tới nàng, lãnh cung này hoang vắng như vậy, có lẽ nàng cứ như vậy ở chỗ này lặng yên không một tiếng động chết đi, có thể cũng không có người phát hiện.

Thời điểm mới bị đẩy vào lãnh cũng, trong lòng nàng còn có một tia hy vọng, vạn nhất hoàng thượng hoặc là hoàng hậu nhớ tới nàng, đáy lòng vẫn là có một chút chờ mong sẽ có người tới cứu nàng ra khỏi lãnh cung, chỉ cần nhịn xuống chút uất ức này, có lẽ sẽ có một ngày nàng đông sơn tái khởi, có thể vì hài tử của nàng báo thù, nếu không phải vì một chút hi vọng mỏng manh này, sao nàng có thể chịu được những ngày ở trong lãnh cung lạnh lẽo này, nhưng nàng lại chờ được cái gì?

Tin tức mà hôm qua nàng nghe được làm tâm Lạc Vân Dao lập tức lạnh lẽo, vỡ thành từng mảnh, tin tức ở tiền triều vốn là không dễ dàng truyền đến hậu cung, lãnh cung càng là địa phương bị người lãng quên, Lưu quý phi cố ý để người đem tin tức tới cho nàng, nàng không muốn nghe cũng không được.

Đầu tiên là phụ thân bị mất chức rồi bị nhốt vào ngục, sau đó Lạc gia bị phong tỏa, sau khi phụ thân nàng bị gϊếŧ, toàn bộ hơn một trăm người của Lạc phủ cũng bị tàn sát sạch sẽ, Lạc gia từng nổi danh một thời bỗng chốc sụp đổ rơi vào tình trạng hỗn loạn, nàng thật không nghĩ tới nó lại xảy ra nhanh như vậy, dễ dàng như vậy.

Từ thời điểm bắt đầu nghe được tin tức này, Lạc Vân Dao liền tuyệt vọng, không còn suy nghĩ nào khác, liệu nàng còn có thể sống sót nếu không có Lạc gia sao? Lạc Vân Dao không khóc nữa, nước mắt đã sớm khô cạn, người thân đã chết hết, bây giờ triều đình đã bị Lưu gia thống trị, Lạc gia cũng không còn chỗ đứng.

Mà ở trong hoàng cung này, có lẽ đã không còn chỗ để cho nàng dung thân nữa, Lạc gia đã thua, nàng cũng mất đi hài tử trong bụng, nàng cũng không còn gì để người khác lợi dụng nữa, người ở chỗ này nếu không còn giá trị cũng chỉ có thể chết. Trong hoàng cung này chính là tàn khốc mà hiện thực như vậy.

Tình ái? Lạc Vân Dao trong lòng đau xót, những thứ đó căn bản là không tồn tại, cũng không nên tồn tại, trong lòng nàng lúc đầu còn tràn ngập tình ý, nhưng giờ đây đã hoàn toàn biến mất, nàng vẫn luôn không rõ, chỉ bởi vì nàng quá ngốc, cho tới bây giờ khi sắp chết nàng mới hoàn toàn minh bạch, mới hoàn toàn thấy rõ sự tàn nhẫn của hậu cung lạnh lẽo này.

Cũng tốt, chết thì chết đi! Hài tử không còn, phụ mẫu đi rồi, huynh đệ tỷ muội cũng mất, trên đời này còn có gì để nàng lưu luyến? Nếu thật sự có âm tào địa phủ, có lẽ thật sự có thể gặp lại người nhà. Lạc Vân Dao nhắm mắt lại, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt.