Quý Thanh Thức lấy căn cước công dân đưa cho lễ tân, "Kiến trúc Thịnh Dự."
Bên chi nhánh công ty đã đăng kí thông tin của cô trước, đến đây cô chỉ cần đăng kí là xong. Cô gái lễ tân nhận căn cước công dân, nhẹ nhàng nói: "Xin chờ một lát." Sau đó chỉ cho cô vào xác minh thông tin thân phận trước.
Cô đứng trước màn hình, sau khi xác nhận được thông tin, lễ tân đưa giấy tờ tới: "Mời cô kí tên bên này."
Lúc này, phía sau cửa bỗng vang lên giọng hát, sau đó là giọng nói không kiên nhẫn của người đàn ông, "Câm miệng."
Ngòi bút cô hơi dừng, một dấu chấm bên cạnh chữ "thanh".
Là người đàn ông lúc nãy.
Quý Thanh Thức viết xong tên, Chung Nhiên cũng xách hòa thượng giả đi đến, ánh mắt quét qua bảng hiệu vừa nãy ở chỗ lễ tân.
Thịnh Dự?
Chung Nhiên nhướn mày, ánh mắt dời về phía cô gái đang trầm mặc, không lên tiếng. Cô cầm thẻ phòng, mắt như không nhìn thấy anh, xoay người rời đi.
Quý Thanh Thức ở tầng 8, số phòng 8109.
Công ty chi nhánh sắp xếp một phòng có hai người ở, cô còn có một người bạn cùng phòng.
Đầu tiên, Quý Thanh Thức bấm chuông cửa, mở cửa ra là một cô gái tóc ngắn, thấy Quý Thanh Thức sửng sốt: "A, tôi còn tưởng người giao cơm đến."
"Cô cũng là được điều động tạm thời sang bên đây sao?" Cô gái nhanh chóng nhường cửa, Quý Thanh Thức đẩy vali đi vào, nghe cô hỏi vậy thì đáp một câu: "Đúng vậy."
"Tôi là Thích Tiểu Vi, bên hạng mục Tiểu Tây Hà, còn cô?"
"Tôi là Quý Thanh Thức, bên hạng mục G67." Quý Thanh Thức bỏ khẩu trang xuống nói. Cô không am hiểu việc giao tiếp cùng người khác, ngày thường nói chuyện quy củ, ngoan ngoãn, lại thêm giọng nói mềm mại, ngọt ngào mang theo khẩu âm đặc trưng của Giang Nam.
Da cô rất trắng, kiểu như cả năm không tiếp xúc với mặt trời. Mặt nhỏ như bàn tay, ngũ quan thanh tú, đuôi mắt hơi rũ xuống, sắc môi hồng phớt, nhan sắc vốn dĩ không mang chút công kích nào nhưng cố tình ở khóe mắt trái lại có một nốt ruồi đỏ, làm cho cô nàng trông thêm vài phần quyến rũ.
Thích Tiểu Vi: "Cô thoạt nhìn trông thật trẻ."
Quý Thanh Thức: "Tôi mới tốt nghiệp đại học được một năm." Ngẫm lại lại bổ sung, "Vào công ty làm cũng được một năm rồi."
Thích Tiểu Vi: "A, vậy thì em nhỏ hơn chị một tuổi, chị tốt nghiệp được hai năm rồi."
Thích Tiểu Vi là người Tây An, tính tình tương đối nhiệt tình, nói mấy câu cùng Quý Thanh Thức, sau đó thêm wechat. Thích Tiểu Vi đến trước cô mấy ngày, tình huống hiện giờ cô ấy hiểu tương đối rõ ràng, liền giải thích cho Quý Thanh Thức những điều cô thắc mắc.
"Chi nhánh phía Tây Bắc hiện tại đang xin phê duyệt tư chất kiến trúc loại đặc cấp, chi nhánh này thành lập sau có lập mấy hạng mục, yêu cầu điều chỉnh tài liệu, đến lúc đó sẽ nộp lên cục xin phê duyệt."
"Ngày mai đến phòng hội nghị em sẽ biết." Thích Tiểu Vi nói, "À, đúng rồi, chỗ chúng ta làm là lầu 5 của khách sạn này. Chi nhánh công ty đã bảo trọn tầng 5 để làm phòng họp hội nghị."
Quý Thanh Thức vừa thu dọn đồ đạc vừa nghe cô nàng nói, nghe thấy thế thì a một tiếng: "Điều chỉnh dữ liệu mà yêu cầu nhiều người vậy sao?"
Thích Tiểu Vi lắc đầu: "Đương nhiên không cần nhiều. Nhưng Tiểu Chung tổng nói không thích những người lười biếng xuất hiện, cho nên chỉ có hai phòng họp. Nhưng công ty vẫn bao trọn một tầng."
Quý Thanh Thức lại hỏi: "Tiểu Chung tổng đang ở Ninh Xuyên sao? Mấy hôm trước em nghe nói anh ta đang kiểm tra hạng mục bên Lan Thành."
Thích Tiểu Vi: "Mới trở về ngày hôm qua." Sau đó còn thần bí chia sẻ tin tức với Quý Thanh Thức: "Hạng mục ở Lan Thành cùng Hòa Viên đang rối tinh rối mù, kéo dài hai năm rồi mà chưa hoàn công. Tiểu Chung tổng đến, đem hồ sơ phê duyệt tra xét lại từ đầu, xem xong trực tiếp điều người phụ trách hiện tại đi Tây Tạng."
Trong lòng Thích Tiểu Vi như còn sợ hãi, dặn dò Quý Thanh Thức: "Tiểu Chung tổng vừa mới thu thập người xong, có thể là tâm tình không được tốt lắm, chúng ta phải cẩn thận nhé."
Quý Thanh Thức gật đầu nói: "Nhưng anh ta cũng không tự mình đi kiểm tra tài liệu của chúng ta đâu?"
Thích Tiểu Vi: "Nghe người khác nói thì thỉnh thoảng anh ta sẽ đến nhìn. Nhưng chị đến được mấy hôm thì còn chưa gặp qua anh ta."
Quý Thanh Thức nghĩ trong lòng, tốt nhất là đừng tới. Mặc dù đến cũng không đáng ngại, nhưng bọn cô là nhân viên làm công ăn lương, tự nhiên sẽ không lọt mắt lãnh đạo, nếu sự tình loạn lên, trời sập xuống thì cũng đã có lãnh đạo chống đỡ.
Cô làm tốt công việc được giao là được.
Quý Thanh Thức cùng Thích Tiểu Vi khẩn trương như thế, còn có một nguyên nhân.
Vị tiểu Chung tổng này tên thật là Chung Nhiên, sở dĩ thêm chữ tiểu vào là vì, bên trên anh ta còn có Chung tổng, kiến trúc sư tiếng tăm lừng lẫy, người sáng lập công ty – Chung Nhạc.
Chi nhánh Tây Bắc của công ty đổi chủ quản, đổi thành người thừa kế của tập đoàn, các chi nhánh nội địa đều dựng lỗ tai thăm hỏi việc này, nếu không không biết tính cách của sếp mới thì khó mà bảo toàn tính mạng.
Lời đồn đãi có rất nhiều, nhưng cái lưu truyền rộng rãi nhất là, tiểu Chung tổng vì cả ngày ở Lâm An ăn chơi lêu lổng, không làm việc đàng hoàng, nên mới bị Chung tổng đá đến chi nhánh này, chính là muốn chỉnh đốn tính tình này của anh ta.
Nói cách khác, tiểu Chung tổng đến nơi này chính là đi lịch kiếp.
Vị thiếu gia này cũng không cô phụ lời đồn đãi, vừa mới đến chi nhánh, việc khác không vội vàng, trước tiên đi một vòng Ninh Xuyên, cảm thấy điều kiện ở đây so với Lâm An quá kém, công nhân đi làm một ngày thật vất vả.
Khi trở về đã thông báo với bộ phận nhân sự, mội tháng trợ cấp them cho tất cả nhân viên ở chi nhánh Tây Bắc mười nghìn nhân dân tệ.
Trong mắt của Chung thiếu già, mười nghìn tệ này không đủ uống một ly trà. Anh ta thấy công nhân làm việc ngoài trời quá vất vả. Nhưng thấy tự nhiên có thêm tiền, mấy người ở Tây Bắc lúc đầu còn ngơ ngác, sau đó thì vui vẻ.
Lịch kiếp gì chứ? Rõ ràng là đến phổ độ chúng sinh mà.
Mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
Anh lập một hình tượng thiếu gia ăn chơi trác táng, chưa đến nửa tháng sau, anh thông báo cho trợ lý gọi người phụ trách hạng mục, mang bản kế hoạch phân tích phí tổn đến phòng họp báo cáo.
Người trẻ tuổi lại không có tư lịch, đương nhiên cấp dưới không phục. Cộng thêm sự việc lần trước, đa phần mọi người đều không để yêu cầu của anh vào trong đầu, bản báo cáo phân tích phí tổn cũng không làm rõ, coi như anh đọc báo cáo cũng không hiểu.
Vì thế tiểu Chung tổng mới trước đó ban ân huệ ở công trình, thì sau lại miễn nhiệm hai cán bộ phụ trách. Sau đó còn mang theo một tổ thanh tra, kiểm tra từng bước của hạng mục, hạng mục có thắng thua là chuyện thường, nhưng anh ấy phải biết tiền đổ vào chỗ nào, tình huống như thế nào.
Trong lúc đó phía Tây Bắc ai cũng cảm thấy bất an, thế mới biết, vị thiếu gia này giả heo ăn thịt hổ, căn bản không phải là loại không biết gì.
Chắc chắn không dễ chọc.
Quý Thanh Thức đương nhiên không nghĩ tới bản thân sẽ trực tiếp làm việc dưới quyền của anh.
Đừng đến, Quý Thanh Thức thầm nhắc lại ở trong lòng. Ngàn vạn lần đừng đến.
Cùng lúc đó, trên tầng chín. Chung Nhiên đem Cao Thừa Thánh và Thi Húc theo thứ tự ném vào phòng, để hai con ma men nằm trên giường sau đó anh phủi tay, xoay người rời đi.
Anh ở trên tầng trên cùng, trong lúc chờ thang máy, Dư Như Bách có gọi điện cho anh.
Lúc trước Dư Như Bách là trợ lý của cha anh – Chung Nhạc, làm trợ lý phụ trách đủ mọi mặt, đến cả con trai của sếp cũng phụ trách nốt. Nói đơn giản chính là đại tổng quản.
Lúc trung học Chung Nhiên gây chuyện ở trường, bị gọi phụ huynh đến cũng là Dư Như Bách đi. Đáng thương cho Dư Như Bách mới hơn hai mươi tuổi mà đã bị bắt ép chăm sóc con trai.
Về sau, bởi vì Dư Như Bách muốn mài giũa bản thân, không muốn làm trợ lý cái gì cũng đến tay liền tự mình xin điều động đến tổ hạng mục.
Thang máy đã tới, Chung Nhiên chưa tiến vào, bước chân anh chuyển hướng đến cửa sổ phía trước, nhận điện thoại: "Dư ca."
Dư Như Bách: "Chung Nhiên à."
"Anh tìm em có việc gì." Chung Nhiên vừa nói vừa tìm gói thuốc lá trong túi, mở gói thuốc sau đó cúi đầu cắn một điếu.
"Chiều nay anh định nói chuyện với em nhưng có việc nên quên mất."Dư Như Bách nói, "Anh điều một cô bé đến Ninh Xuyên, là đồ đệ của anh. Cô bé này mới vào công ty năm trước, tuổi còn nhỏ, lại hay thẹn thùng. Con bé cũng là người phương Nam, bên đó không có người quen, em gặp thì chiếu cố con bé nhiều một chút nhé."
Dư Như Bách như một bà mẹ dong dài nói chuyện, đây chính là cấp dưới năm đó cha anh đào tạo.
Chung Nhiên nghe mãi cũng thành thói quen, cà lơ phất phơi trêu chọc một câu: "Nha, chuyện anh tự tiện thu nhận đồ đệ đã báo cho chị dâu chưa, trời thì cao, hoàng đế ở xa, em không thể phạm sai lầm."
Dư Như Bách ở bên kia mắng anh một câu: "Thằng nhóc thối, mấy năm cánh cứng rồi, đến Dư ca mà chú cũng dám nói hươu nói vượn hả?"
Chung Nhiên cắn điếu thuốc, giọng nói hàm hồ: "Chuyện này không cần anh nhắc nhở."
"Nhắc nhở cái rắm, quản tốt chính mình đi. Chung tổng vì sao điều em sang đây, tự trong lòng còn không rõ sao?"
Nói xong lời này, ý cười trên mặt Chung Nhiên thu liễm, trên cửa kính phản chiếu gương mặt lạnh lẽo, xuyên qua đám khói mờ ảo anh nhìn xuống con phố hiu quạnh bên dưới, ừ một tiếng.
"Chi nhánh Tây Bắc mới thành lập không lâu, chưa có tiếng tăm trên thị trường, đối với em mà nói đây chính là một cơ hội. Thu lại tính tình, bày ra bộ dáng tốt nhất cho ba em xem." Dư Như Bách dong dài thành tật lại nói tiếp: "Tuy nó lão tử gia vẫn còn, nhưng trước sau gì cũng là của em. Nhưng cơ nghiệp do một tay ba em gây dựng, em xem em trong lòng ba em như nào, huống chi còn có em trai cả ngày nhị thập tứ hiếu của em nữa, không lợi dụng sơ hở...."
"Được rồi, lời này mấy năm nay anh nói không chán à, trong lòng em hiểu rõ."Chung Nhiên không kiên nhẫn, trực tiếp chuyển chủ đề: "Đồ đệ kia của anh tên là gì?"
Dư Như Bách: "Quý Thanh Thức"
Chung Nhiên giơ tay gỡ điếu thuốc, nghĩ lại hỏi: "Đôi mắt to, da trắng, tóc đen nhìn giống trẻ vị thành niên?"
"Em gặp rồi?" Dư Như Bách nói "Không thể nào, con bé chắc mới vừa đến nơi thôi."
Ban đầu Chung Nhiên còn chưa xác định được, nhưng khi nghe lễ tân gọi cô là cô Quý, cùng với lời của Dư Như Bách, thì anh đã xác định được rồi.
Chung Nhiên: "Chưa gặp."
Dư Như Bách mắng anh một câu: "Chưa gặp mà miêu tả rõ thế, nhãi ranh."
Chung Nhiên nhớ lại một màn gặp ở cửa lúc nãy, cùng đôi mắt như con nai kinh hãi kia. "Em đoán."
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói hùng hổ của Dư Như Bách, Chung Nhiên để anh ta mắng vài câu, sau đó cúp máy.