Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lạc Tục

Chương 1

Chương Tiếp »
8 giờ sáng, Quý Thanh Thức đến văn phòng đúng giờ.

Tối qua cô tăng ca đến hơn 11 giờ đêm, soạn tài liệu hoàn thành mới tan ca. Sáng phải dậy sớm nên không có tinh thần, cô cầm cốc đến phòng trà để lấy cà phê.

Trong phòng trà có người phụ nữ đang đứng, bạn cùng phòng với Quý Thanh Thức, Châu Thấm cũng ở đó, quay đầu nhìn thấy tôi, cô ấy vội nói: "Thanh Thức, nhanh nhanh, tớ vừa nghe được tin tức từ chỗ lão đại."

"Chuyện gì thế?" Tôi qua hỏi

"Tiểu Chung tổng đã gọi điện cho Dư tổng, muốn người của chúng ta đến Ninh Xuyên." Châu Thấm nói, "Cậu là đồ đệ của Dư tổng, quá nửa là muốn cậu đi rồi."

Quý Thanh Thức từ từ uống cà phê, sau đó ừm một câu.

"Ừm cái gì mà ừm!" Châu Thấm cốc một cái vào đầu cô, "Là tiểu Chung tổng đó."

Quý Thanh Thức xoa xoa trán nói: "Cũng không nhất định là tớ, bộ phận mình việc đang chất đống, tài liệu tháng này tớ vẫn chưa hoàn thành, tớ...."

Cô còn định nói sư phụ của mình cũng không hữu dụng, tìm cả ngày không thấy người.

Dư Như Bách chưa bao giờ đến văn phòng trước 10 giờ, thấy anh ở trạng thái vừa mới tỉnh mộng.

"Sư phụ?" Quý Thanh Thức gọi anh một tiếng.

"Thanh Thức à." Dư Như Bách quay đầu nói "Là như này, em đi sửa soạn đồ đạc đi, chiều nay đến Ninh Xuyên công tác."

Quý Thanh Thức sửng sốt: "Em á?"

"Đúng, tiểu Chung tổng tự mình gọi điện cho thầy, nói chi nhánh bên đó thiếu người, muốn chúng ta sang đó hỗ trợ." Dư Như Bách nói, "Thầy chuyển thông tin của người liên hệ qua wechat cho em rồi, đến Ninh Xuyên em gọi điện cho họ nhé."

Nói xong rồi như người mộng du, hoảng hốt rời đi.

Thông tin điều động bất ngờ như thế, Dư Như Bách lại nói hàm hồ, theo bản năng Quý Thanh Thức chạy đuổi theo: "Sư phụ!"

Dư Như Bách lết dép lê nghe thấy cô gọi thì quay đầu, Quý Thanh Thức bất đắc dĩ hỏi: "Vậy đi khoảng bao nhiêu lâu ạ?"

Dư Như Bách nghĩ nghĩ: "Đại khái khoảng 1 tháng."

Anh lấy lại bình tĩnh, nhìn tiều đồ đệ của mình dường như bị hôn mê do lượng thông tin ập đến quá nhiều, liền nhẹ nhàng nói: "Tiểu Chung tổng mới được điều động từ tổng công ty sang chi nhánh phía Tây Bắc, mới nhậm chức nên tình hình bên chi nhánh mới chưa nắm rõ là điều bình thường. Nếu cậu ta đã tự mình gọi điện mà chúng ta không điều người đi thì không được, em cứ đến trước hỗ trợ mấy ngày, sau đó qua một thời gian thầy sẽ tìm cớ để chuyển em về."

Nghe Dư Như Bách nói thế, Quý Thanh Thức không nhận lời không được.

Quý Thanh Thức hiện đang nhận hạng mục ở Lan Thành, cách Ninh Xuyên cũng không xa. Buổi sáng nhận được thông tin, cô thu thập hành lí đơn giản, buổi chiều di chuyển, đến tối là đến Ninh Xuyên.

Mùa hạ ở Ninh Xuyên rất khác biệt, do nguyên nhân địa lý mà mùa hè ở đây rất mát mẻ. Ánh nắng cũng không chói chang, độ ấm thực hợp lòng người.

Nhưng đến tối trời nổi gió sẽ lạnh. Dư Như Bách cố ý nhắc cô cầm theo áo mùa thu đi. Quý Thanh Thức xuống tàu cao tốc liền mặc áo khoác và đeo khẩu trang.

Ra khỏi ga tàu, Quý Thanh Thức cúi đầu kéo hành lý vừa đi vừa cẩn thận tránh đám đông, cô đi ra ngoài xếp hàng đi taxi.

Quý Thanh Thức là người phương Nam, ở Tây Bắc nửa năm mà vẫn chưa thích ứng được khí hâu nơi đây. Khi tàu đến địa phận Ninh Xuyên, cô đã liên hệ với người phụ trách chi nhánh bên đây, đối phương đã gửi cho cô địa chỉ khách sạn, nói là hạng mục điều động tạm thời người đến nên bên chi nhánh đã sắp xếp trước.

Quý Thanh Thức lên mạng tra thì thấy đó là một khách sạn sang trọng. Cách nhà ga Ninh Xuyên cũng không xa, đi xe chỉ mất 20 phút.

Đến khách sạn thì đã qua 9 giờ tối, trên đường có rất ít xe, buổi tối có vẻ rất tĩnh mịch. Quý Thanh Thức xuống taxi, kéo chặt áo khoác mà gió lạnh vẫn len lỏi vào trong quần áo, cô đã xem nhẹ thời tiết ở Ninh Xuyên, rõ ràng là chưa đến tháng 8 mà trời đã lạnh, không có một chút không khí mùa hạ gì cả.

Khách sạn này mới khai trương, cách công ty rất gần. Quý Thanh Thức cầm balo và kéo hành lí đi vào, vừa bước đi thì dừng lại.

Trước cửa chính có một người đàn ông đang ngồi, hai tay ôm đầu, trong miệng lẩm bẩm như đang tụng kinh. Đối diện có một người đàn ông trẻ tuổi, người kia đi đến trước cúi đầu chào, sau đó xoay người trở lại: "Một hai một, một hai một...."

Quý Thanh Thức đeo balo lên vai, chuẩn bị vòng qua quỷ say rượu. Cô vừa mới bước hai bước, bánh xe va li kéo trên mặt đất vang lên âm thanh, buổi tối càng làm âm thanh phóng đại, cô hoảng sợ, tiếng niệm kinh cùng quân lệnh đồng loạt dừng lại. Ánh mắt hai người đàn ông chuyển hướng nhìn về phía cô.

"...."

Quý Thanh Thức cắn môi sau lớp khẩu trang, làm bộ như không nhìn thấy, tính đi sang bên cạnh. Một đường đi đều rất thuận lợi, chỉ là khi đến gần cửa, người đàn ông khi nãy niệm kinh bỗng nhiên đứng lên, đi vài bước đến trước mặt Quý Thanh Thức.

Quý Thanh Thức cảnh giác lui ra đằng sau. Nhưng ngạc nhiên là người đàn ông kia thế mà lại ngồi lên vali hành lí của cô.

Cô vô thức buông tay.

Không đợi cô phản ứng lại, người đàn ông này hơi gật đầu với cô nói: "Vị nữ thí chủ này."

Quý Thanh Thức: "... A?"

Người đàn ông niệm kinh kia nhìn cô hòa ái, tay vẫn chắp lên như cũ, trên người còn toàn mùi rượu nói: "Nhìn diện mạo của thí chủ thì chắc là không phải người bản địa?"

Quý Thanh Thức còn đang đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt, cũng không biết anh ta nhìn ra kiểu gì. "Là người phương Nam sao?"

Quý Thanh Thức khẩn trương nắm chặt hai quai balo, cảnh giác gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Người đàn ông tựa hồ thấy cô gật đầu, liền nói: "Bần tăng pháp hiệu là Trần, mấy năm trước xuống tóc ở Cửu Hoa Sơn, thí chủ cũng biết Cửu Hoa Sơn chứ? Người phương Nam khẳng định đều biết. "

Quý Thanh Thức nhìn cái đầu đầy tóc đen, nhẫn nhịn không lên tiếng.

Người đàn ông kia tiếp tục nói: "Bần tăng nhìn tướng mạo cô có duyên với cửa Phật."

"..."

"Nhưng trên ấn đường lại ẩn tướng vất vả. Bần tăng cả gan nói một câu, gần đây thí chủ sẽ có một kiếp nạn không lớn cũng không nhỏ." Người đàn ông nói tiếp "Gặp được nhau tức là duyên, như này đi, cô gọi tôi một tiếng Trần đại sư, tôi giúp cô hóa giải kiếp nạn."

Trầm mặc.

Quý Thanh Thức bị anh ta chặn đường, va li thì bị ngồi lên. Đây là vali thưởng tết của công ty, cô không biết nó có bền không nữa.

Cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn nhanh chóng đi vào trong khách sạn, rối rắm một lát, cô do dư lên tiếng: "Đại sư?"

Giọng nói hơi run đằng sau khẩu trang, mang theo ý cẩn thận.

Cô nói xong, người đàn ông niệm kinh kia vẫn chưa phản ứng gì, đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ lướt qua.

Quý Thanh Thức men theo âm thanh thì thấy sau cửa kính có một người đàn ông đang đứng đó, dáng người cao thẳng mặc tây trang đen, cổ áo sơ mi hơi mở, còn tay phải thì đút vào túi quần, trên miệng còn điếu thuốc chưa châm, mắt hơi híp lại nhìn chằm chằm Quý Thanh Thức.

Ánh đèn bên ngoài không sáng nên thần sắc cũng không rõ ràng.

Cô gái đứng ở cửa nhìn rõ là còn trẻ, nửa khuôn mặt bị khẩu trang che khuất, chỉ lộ ra đôi mắt sợ hãi và phòng bị, có lẽ là bị dọa sợ rồi.

Chung Nhiên đẩy cửa đi vào. Điếu thuốc chưa châm bị anh ném vào thùng rác.

Quý Thanh Thức nhìn anh đến gần, đường nét khuôn mặt càng them rõ ràng, cô liền sửng sốt.

Cái người đứng nhìn, chê cười cô có bộ dáng cực kì xuất chúng, tóc đen môi mỏng, đuôi mắt bồ câu mang theo ý cười, thế nên một thân tây trang cũng không át đi được khí chất tùy ý của anh.

Anh nhìn ba lô của cô, cùng ngón tay đang bám chặt vào dây đeo, ý cười càng sâu: "Học sinh cấp ba sao?"

Quý Thanh Thức nhíu nhíu mày. Cô cũng biết chuyện vừa nãy rất khôi hài, nhưng cô còn chưa nói anh ta ở góc tường nghe lén là không lịch sự, thế mà anh ta còn mở miệng châm chọc.

Cô lớn lên trông nhỏ lắm sao, cũng không đến mức là học sinh cấp ba chứ. Quý Thanh Thức không quan tâm anh.

Hòa thượng giả thấy Chung Nhiên đến, đỡ vali liêu xiêu đứng dậy. Chung Nhiên cũng không quan tâm anh ta, giương cằm nói với Quý Thanh Thức: "Kiếp nạn này của cô....còn muốn hóa giải không?" Anh ta kéo dài giọng nói: "Không có việc gì thì tôi mang đại sư đi."

Quý Thanh Thức bị anh ta trêu chọc liên tục nên không vui, nhưng nghe lời anh nói mới biết anh và hòa thượng giả là bạn bè, liền thở ra nhẹ nhõm.

Coi như giải vây cho cô.

Cô đáp lại: "Vali của tôi."

Chung Nhiên liếc hòa thượng giả một cái, anh ta liền buông vali ra. Chung Nhiên duỗi tay nhận, đẩy vali đến trước mặt Quý Thanh Thức: "Kiểm tra xem, nếu hỏng tôi sẽ bồi thường."

Quý Thanh Thức nhìn nhìn thấy vali không sao, liền lắc đầu.

Hòa thượng giả còn quơ quơ tay, cô cau mày muốn tránh đi. Anh chàng kia đã duỗi tay ngăn lại, ngữ khí không chút để ý: "Không nhìn thấy em gái đang sợ hãi sao? Đứng hẳn hoi lên."

Anh so với hòa thượng giả có vẻ ít tuổi hơn, nhưng ngữ khí nói chuyện không hề khách khí, còn hòa thượng giả nghe xong liền đứng im.

Anh ta quay mặt lại, ngữ khí ôn hòa trấn an Quý Thanh Thức: "Không có việc gì đâu."
Chương Tiếp »