Chương 6 – 1: Tinh dầu hoa hồng và ảo giác

Hai người ở trong vườn hoa thược dược cho tới khi ánh chiều tà sắp tắt, sau đó mới sửa sang rồi cầm theo đồ đạc quay lại con đường cũ.

Bốn phía xung quanh dần mất đi ánh mặt trời, một vài loài côn trùng nhỏ không biết tên nhảy múa trong đó. Nguồn sáng duy nhất trở thành loài nấm ban ngày nhìn thấy, trong khung cảnh tối đen này chúng trở thành ánh trăng sáng duy nhất.

Y Lạc Lai từ phía trước đi tới, một tay anh xách theo hai giỏ tre, một tay khác lại bị Đào Nhân Nhân gắt gao ôm chặt. Làn nước lầy lội đa đi qua mảnh đất này, bởi vậy lùm cây nhỏ mọc dọc theo đường nhỏ khô ráo hơn không ít.

Đào Nhân Nhân có chút sợ hãi, mọi thứ ở đây đều lộ ra tia quỷ dị. Giống như cô nhìn thấy một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện trong đám cây cách đó không xa, mới nhìn thấy giống dã thú bốn chân, nhưng nhìn kỹ lại thì nó là động vật đi bằng hai chân, nói chung là giống người hơn.

Cô không dám nhìn kỹ, theo bản năng càng dán chặt Y Lạc Lai hơn.

Thấy cô có vẻ sợ hãi, anh nắm lấy tay cô, hỏi: “Em sao vậy?”

“Không sao, chính là lần đầu tiên tôi vào rừng rậm vào buổi tối nên có hơi sợ hãi.” Theo bản năng, Đào Nhân Nhân cảm giác không thể nói chuyện này cho Y Lạc Lai.

Anh nắm tay cô, tỏ vẻ an ủi.

Hành trình trở lại thật sự rất nhanh, gần như chỉ bằng một nửa thời gian so với lúc đi, mà bóng đen trong đám cây cũng đột nhiên biến mất không thấy.

Đêm nay Đào Nhân Nhân ngủ rất sớm, sau khi trao một nụ hôn chúc ngủ ngon liền thay váy ngủ, mau chóng chui vào lãnh địa duy nhất của mình —— giường.

Nửa đêm, cô bị một giọng nói mơ hồ đánh thức, cô mê man giống như người mộng du mở cửa phòng ra, đi tới cạnh cửa sắt khắc hoa trong căn biệt thự.

Ánh trăng bàng bạc xâm chiếm tòa địa giới duy nhất.

Một người đàn ông có mái tóc đen hồng thoắt ẩn thoắt hiện bên ngoài cửa, sắc mặt của hắn tái nhợt, nơi có sức sống nhất chính là đôi môi đỏ kiều diễm giống như máu.

Đào Nhân Nhân đối diện trực tiếp với ánh mắt của hắn, giống như có ma lực gì đó hút cô vào trong.



Sau khi tỉnh dậy, Đào Nhân Nhân cảm giác thân thể của mình như bị đánh từ đầu tới chân, đau nhức không tả nổi, cơ bắp đau nhức tê dại, chân giống như rót chì không đi nổi.

Cô nằm trên giường không muốn động, giống như một khối thi thể.

Tối hôm qua hình như cô có tỉnh lại, nhưng ký ức mơ hồ giống như giấc mộng khiến cô không buồn để ý mà ném nó ra sau đầu. Sau khi sống ở đây một thời gian, tần suất gặp mộng đột ngột tăng cao, dẫn tới mỗi sáng thức dậy cô đều rất mệt mỏi.

Y Lạc Lai gõ gõ cửa phòng rồi bưng bữa sáng vào.

“Vì sao còn chưa dậy?” Mâm đồ ăn được đặt trên chiếc tủ ở đầu giường, anh ngồi xuống bên cạnh, xoa xoa mái tóc bù xù của cô.

“Mệt mỏi quá.” Giọng nói hữu khí vô lực, hôm qua mới ra ngoài một vòng mà đã khiến thân thể cô mỏi nhừ.

“Là do hôm qua đi bộ nhiều quá sao?”

Thiếu nữ dán đầu lên đầu gối, khe khẽ gật gật.

“Để tôi mát xa một chút nhé?”

Ngay từ đầu Đào Nhân Nhân đã muốn kháng cự, nhưng thân thể mệt mỏi khiến cô phải khuất phục.

Dưới sự hầu hạ của Y Lạc Lai, cô đã rửa mặt xong. Bởi vì không còn chút sức lực nên đành ăn sáng qua loa rồi từ bỏ.

Cô nằm ghé vào giường, mãnh liệt chống cự yêu cầu cởi sạch quần áo trên người mình xuống của Y Lạc Lai, đổi thành áo không tay cùng quần đùi ren. Cô có chút hối hận vì đã đáp ứng anh, mới chỉ như vậy thôi đã khiến cô vô cùng xấu hổ rồi.

Tinh dầu hoa hồng được bôi lên cơ thể cô, người đàn ông ngồi khóa trên người cô bắt đầu vuốt ve từ cẳng chân, lực đạo không quá lớn mà càng giống như tán tỉnh, lòng bàn tay lướt qua vùng eo thon liền ấn nhẹ một cái. Cơ thể bị người khác phái đυ.ng vào khiến Đào Nhân Nhân muốn chạy trốn, nhưng thân mình lại bị Y Lạc Lai đè nặng, muốn giãy giụa cũng không được.

Bàn tay anh đã ve vãn tới bắp đùi, lòng bàn tay dày rộng ấn lên thịt non ở giữa hai chân, chỗ đó lại cực kỳ mẫn cảm khiến cô lập tức bật dậy, nhưng đau nhức ở chỗ này vô cùng mãnh liệt, người vừa dựng thẳng lại lập tức đổ về.

“Đừng lộn xộn.” Y Lạc Lai giống như trừng phạt tát mạnh lên mông thịt, lực đạo tuy không lớn nhưng lại khiến cô vô cùng xấu hổ.